Nghiêm túc mà nói thì thực lực của kỳ nhông cũng không phải mạnh, nhưng Long Tiêu Diêu đem nó hấp thu vào chủ huyệt do hắn có tính toán riêng. Hắn lựa chọn Chương Môn huyệt vì huyệt này liên quan đến gan và tỳ, là những cơ quan có chức năng tạo máu của cơ thể, đúng ra là quyết định khả năng tự khôi phục của con người.
Long Tiêu Diêu đã hấp thu không ít tinh hồn và tinh huyết yêu thú, hắn cảm thấy việc kế thừa thần thông của yêu thú dường như có liên hệ chặt chẽ với đặc tính của huyệt vị bản thân. Bình thường thì yêu thú có nhiều loại thiên phú thần thông khác nhau, một số thần thông lại khá yếu đối với nhân loại, mà hấp thu tinh hồn và tinh huyết chỉ có thể kế thừa một loại thiên phú thần thông trong đó.
Trong các loại thần thông của cổ kỳ nhông thì Long Tiêu Diêu hy vọng nhất là thần thông tự lành vô cùng thần kỳ này. Mà thần thông thủy và hỏa lại căn bản không có tác dụng đối với người có hỗn độn chân khí như hắn; còn làn da co giãn, làm giảm bớt lực thì do cấu tạo thân thể khác nhau nên nhân loại kế thừa loại thần thông này cũng không có tác dụng mấy.
Phán đoán của Long Tiêu Diêu hoàn toàn chính xác, sau khi hấp thu hồn phách của cổ kỳ nhông, hắn thực sự kế thừa được thần thông tự lành, chỉ cần còn có sinh mệnh thì cho dù chân tay đứt rời hay khí quan bị tổn hại đều có thể dùng chân khí và tinh huyết để nhanh chóng chữa trị. Tuy nhiên, loại thần thông này cũng không thể khiến tim, não hoặc Kim Đan vỡ nát tự lành lại được.
Dù vậy, thần thông này cũng khiến cho Long Tiêu Diêu vô cùng hài lòng, hắn cũng không mong chờ hấp thu một cái thú hồn mà có được thân thể bất tử, điều này quá không thực tế rồi, hắn còn chưa tham lam đến mức như vậy.
Sau đó, Long Tiêu Diêu vẫn chưa vội vã hấp thu tinh huyết yêu thú trong bảo tàng Đại Vu Thần. Hắn quyết định tiếp tục ẩn tu trong này, chờ khi đạt tới tu vi Kim Đan Kỳ bậc cao, đan dược không có hiệu quả rõ ràng nữa thì mới lại hấp thu tinh huyết yêu thú để tăng tu vi bản thân.
Long Tiêu Diêu yên tâm tu luyện trong cái khe nứt này được mấy tháng, bỗng một ngày từ bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội. Hắn không biết gặp phải biến cố gì, liền chậm rãi thu công, lập tức theo khe nứt trong lòng đất lao về phía Tây Nam.
Thì ra Tu Tiên Giới Thần Châu đại lục đã tụ tập một số lượng lớn quân tiếp viện, sau khi âm thầm điều tra, phát hiện sáu tên tu sĩ Vu tộc Phi Thăng Kỳ đều tập trung bên trong Thập Vạn Đại Sơn, rõ ràng là đang tìm kiếm gì đó.
Tu tiên giả chính đạo hiển nhiên đoán ra là tu sĩ Vu tộc đang tầm bảo, càng đoán ra mục đích gây chiến lần này của Vu tộc chỉ sợ chính là vì bảo tàng này. Do đó, không kể là để tiêu diệt lực lượng nòng cốt của Vu tộc hay để cướp lấy bảo vật, các tu sĩ bậc cao của chính đạo đều quyết định trực tiếp tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn đối phó với những tu sĩ thủ lĩnh của Vu tộc này.
Có được viện binh từ Thần Châu đại lục, lần này chính đạo tập hợp được mười tên tu sĩ Phi Thăng Kỳ, toàn bộ xuất phát. Lúc này, họ đang cùng sáu tu sĩ Vu tộc giao chiến trên không trung.
Vốn tu sĩ Vu tộc đang phân tán trong phạm vi mấy trăm dặm, nhưng hiện giờ gặp phải tu sĩ chính đạo tiến đến, bọn họ liền lập tức lùi lại phía sau để tập hợp. Kết quả là hai bên triển khai chém giết trên không trung, ngay trên không trung gần chỗ Long Tiêu Diêu đang tu luyện.
Tu sĩ Vu tộc hoàn toàn ở trong tình thế bất lợi, lúc này tu sĩ chính đạo đã vây quanh bọn họ, muốn bỏ chạy thì phải phá vòng vây mới được. Tu sĩ Vu tộc có rất nhiều thần thông quỷ dị, nhưng lại không am hiểu thần thông không gian. Còn tu sĩ chính đạo Phi Thăng Kỳ thì lại có thần thông thuấn di, có thể nháy mắt di chuyển khoảng cách vài dặm, nên họ mới vây quanh lấy tu sĩ Vu tộc.
Một cuộc đại chiến đã không thể tránh được, tu sĩ Vu tộc thì muốn phá vây bỏ chạy, còn tu sĩ chính đạo thì muốn tiêu diệt đổi thủ, đồng thời tra xét bí mật mà bọn chúng đang tìm kiếm.
Đại chiến của tu sĩ Phi Thăng Kỳ tuyệt đối có thể hình dung là kinh thiên động địa, va chạm linh lực vô cùng lớn phát ra âm thanh vang trời, xuyên thấu mặt đất, làm kinh động đến Long Tiêu Diêu. Hắn tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng biết rằng bản thân mình ở trước những người đó thì cũng chỉ bằng con kiến, không cẩn thận bị công kích lan đến thì rất có thể bị mất mạng.
Quyết định bỏ chạy chính xác này lại cứu mạng hắn một lần nữa. Trong quá trình phá vây, có hai tên tu sĩ Vu tộc bị tiêu diệt, ba tên chạy thoát, tuy nhiên họ cũng đánh bị thương nặng ba tên tu sĩ chính đạo.
Tu sĩ chính đạo có ý định bắt sống tên tu sĩ Vu tộc không thể phá vây, dùng Sưu Hồn Đại Pháp để dò xét bí mật của tu sĩ Vu tộc này. Sưu Hồn Đại Pháp sẽ thâm nhập vào trong đầu tên này, tra xét trí nhớ của hắn.
Người bị sưu hồn chẳng những vô cùng thống khổ, mà còn vì quá trình sưu hồn là mạnh mẽ xâm nhập vào trong não, nên người bị sưu hồn nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nặng thì trực tiếp chết. Hơn nữa, trong quá trình sưu hồn thì hồn phách cơ bản là bị công kích đánh tan thành từng mảnh nhỏ, theo truyền thuyết thì người bị sưu hồn khi chuyển thế thì cũng không thể trở thành người bình thường được, thậm chí còn trở thành súc vật.
Tên tu sĩ Vu tộc nghe được những người này muốn bắt sống hắn, liền phát động Nguyên Anh tự bạo. Khi Nguyên Anh tự bạo thì chẳng những xương cốt cũng không còn mà nguyên thần cũng vỡ tan, vĩnh viễn không có cơ hội chuyển thế luân hồi, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì không có tu sĩ nào lại thi triển bí thuật liều mạng này cả.
Nhưng tu sĩ Vu tộc này nếu phải đối mặt với cảnh bị sưu hồn thì hiển nhiên hắn cũng không cố kỵ gì nữa, lập tức tự bạo. Nguyên Anh của tu sĩ Phi Thăng Kỳ tự bạo tạo ra một lượng năng lượng khổng lồ, một làn sóng xung kích lập tức cuồn cuộn quét qua không gian trong phạm vi mười dặm.
Tu sĩ chính đạo vì lo tu sĩ Vu tộc bỏ chạy nên đều vây quanh hắn trong phạm vi hai mươi, ba mươi thước trên không trung, kết quả là phải chịu tai vạ, chỉ có hai người phản ứng nhanh lập tức thuấn di bỏ chạy, còn lại tất cả đều bị sóng xung kích đánh nát, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp chạy.
Mà khi Nguyên Anh của những tu sĩ chính đạo bị làn sóng xung kích làm nổ tung thì chúng cũng tạo ra một luồng năng lượng cường đại, hình thành sóng xung kích dây chuyền. Hai tu sĩ vừa thuấn di kia vẫn như cũ bị sóng xung kích lan đến thân thể, lúc này thân thể bị đánh nát, chỉ có Nguyên Anh được xuất ra, hốt hoảng bỏ trốn.
BỊ Nguyên Anh tự bạo và năng lượng sóng xung kích trong vụ nổ dây chuyền ảnh hưởng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu trăm mét, bao trùm phạm vi mười dặm. Trong phạm vi mười dặm này tất cả yêu thú, cây cối đều bị cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa này phá tan thành mảnh nhỏ.
Tuy Long Tiêu Diêu dọc theo cái khe trong lòng đất chạy trốn, nhưng cái khe này lại rất hẹp, hắn cũng không muốn gây ra động tĩnh gì, nên chỉ có thể đi theo khoảng trống trong khe nứt. dùng cả tay lẫn chân di chuyển về hướng Tây Nam, tốc độ cũng không nhanh.
Khi tên tu sĩ Vu tộc tự bạo thì Long Tiêu Diêu đã trốn ra được mười mấy dặm, tuy tránh được trung tâm vụ nổ, nhưng năng lượng lan đến dù đã bị mặt đất làm suy yếu lại vẫn như cũ không thể coi thường.
Cái khe nứt này dưới tác dụng của năng lượng truyền đến, lập tức khép lại. Long Tiêu Diêu đang ở trong cái khe, cũng không sử dụng Địa Độn Thuật, khe nứt khép lại lập tức ép hắn vào trong đó. Cho dù thân thể của hắn rất cứng rắn, nhưng dưới áp lực cường đại này cũng phát ra âm thanh răng rắc, xương cốt toàn thân hắn gần như bị ép gãy hơn phân nửa, mà sóng năng lượng lại khiến toàn thân hắn vỡ nát ra.