Tuy rằng công kích của hai người có thuộc tính kim và hỏa được tăng cường nhưng cũng chỉ đơn thuần là công kích Pháp kỹ, không thể lay chuyển Pháp bảo phòng ngự của Long Tiêu Diêu. Hắn đơn giản chỉ lấy phòng thủ làm chính, thỉnh thoảng phát ra một đạo Kinh Lôi Quyết bình thường để phản kích, chậm rãi chờ cơ hội.
Năm người kia tạo thành Ngũ Hành Trận, hình thành một vòng chân khí tuần hoàn, sinh sôi không ngừng giữa năm người, chân khí tiêu hao nhanh chóng được bổ sung. Mặc dù vẫn không thể hoàn toàn triệt tiêu hao tổn nhưng có thể khiến bọn họ kéo dài thời gian tác chiến liên tục.
Long Tiêu Diêu tuy có công kích thanh ba và thần thông Huyễn Vựng nhưng vì năm người khí tức tương thông, chẳng những gia tăng khả năng đối kháng công kích vật lý mà ngay cả thần hồn cũng có liên hệ với nhau, năng lực đề kháng cũng được đề cao rất nhiều. Vì tránh đả thảo kinh xà, hắn chỉ phải chờ đợi pháp trận của đối phương sinh ra sơ hở thì mới phát ra một kích tất sát.
Thời gian giằng co kéo dài, Pháp kỹ của đối phương căn bản không thể công phá phòng ngự Lôi Điện Tráo của Long Tiêu Diêu. Mà hắn cũng không phát ra Kinh Lôi Quyết công kích nữa, chỉ dùng Lôi Điện Tráo để chống đỡ mà thôi.
Thời gian hai chén trà trôi qua, thấy công kích của mình không có hiệu quả, có người rốt cục bắt đầu không kiên nhẫn, truyền âm cho lão thủ lĩnh, đề nghị cùng tiến lên vây công.
Lão già này vẫn có chút chần chừ như trước, kiên trì thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, cũng thấy được nếu không thay đổi phương thức công kích thì chỉ sợ dù thêm cả mấy canh giờ cũng khó có thể thủ thắng. Rốt cục, hắn không duy trì nữa mà truyền âm cho bốn người, quây thành hình vòng cung, bắt đầu tiến tới gần Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu chính là đang đợi thời cơ này. Ngay khi vị trí đối phương thay đổi, trận pháp liền xuất hiện chỗ hổng. Người khác có lẽ khó có thể phát hiện ra nhưng hắn lại vô cùng hiểu rõ Ngũ Hành Trận, chỉ chút sơ sót lập tức bị hắn nhận ra ngay.
Ngay khi năm người kia vừa gây ra sơ hở, công kích thanh ba và thần thông Huyễn Vựng lập tức đồng thời phát ra. Cùng với đó, thân hình hắn nhoáng lên, thi triển thần thông Mê Tung Bộ, nháy mắt đã tới giữa năm người, chỉ cách mấy thước. Hai tay hắn nắm lại thành quyền, phân biệt đánh về hai người trong số đó.
Trong hàng tu sĩ Kim Đan Kỳ nhất giới này, còn chưa có ai có thể bằng vào tu vi tự thân chống đỡ được công kích thanh ba và thần thông Huyễn Vựng liên hoàn của hắn. Trong năm người, lão già đầu lĩnh có tu vi cao nhất, đạt tới Kim Đan cao cấp hậu kỳ nhưng vẫn không thể thoát khỏi, lập tức lâm vào mê muội trong thời gian ngắn.
Tuy rằng chỉ mê muội chút ít nhưng đối với Long Tiêu Diêu cũng đã quá đủ. Hắn dùng Mê Tung Bộ gia tốc, nhất thời xuất hiện giữa năm người, quyền phải nháy mắt đánh tới ngực lão già đầu lĩnh, quyền trái lại đánh tới ngực một gã tu sĩ Kim Đan cao cấp khác, công kích của Long Tiêu Diêu đương nhiên vận dụng thần thông Thiên Quân Lực. Với trình độ cường hãn hiện tại của thân thể hắn, lực lượng một kích đã đạt tới mấy vạn cân, dù thân thể đối phương chưa lâm vào mê muội cũng rất khó chống đỡ. Tuy rằng trên thân hai người này có nội giáp nhưng khi mê muội, chủ nhân không thể rót nhiều chân khí vào, nội giáp lập tức bị đánh tan. Hai người đương trường mất mạng.
Hết thảy những điều này gần như chỉ phát sinh trong nháy mắt, sau khi giải quyết hai người, hắn vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục huy quyền đánh về phía hai gã Kim Đan cao cấp khác.
Trong hai người này có một người thân là Luyện Đan Sư, thần hồn cường đại nhất cho nên nhoáng cái đã khôi phục thanh tỉnh. Nhưng lúc này, hai gã đồng bọn của hắn đã bỏ mình, mà quyền đầu của Long Tiêu Diêu cũng đã đánh tới, cách người hắn không đủ hai xích.
Người này biết không thể tránh né, một mặt cố gắng rót chân khí vào nội giáp Thần khí cực phẩm Hỏa Linh Giáp, mặt khác phát động Pháp bảo hạ phẩm Hỏa Linh Toàn đánh về phía Long Tiêu Diêu, ý đồ “vây Ngụy cứu Triệu”, giải trừ nguy cơ trước mắt. Đồng thời, hắn cũng thi triển Pháp kỹ Hỏa Linh Thuẫn, trước người liền xuất hiện một tấm chắn hỏa diễm, chống đỡ một quyền của Long Tiêu Diêu.
Quyền trái của Long Tiêu Diêu thuận lợi đánh lên người một tên tu sĩ khác chưa kịp khôi phục khôi mê muội, trực tiếp giải quyết hắn. Hắn cũng phát hiện mục tiêu quyền phải của mình đã khôi phục nhưng không đình chỉ công kích, chỉ là trên quyền phải đột nhiên xuất hiện một lôi cầu màu tím nhạt. Đây chính là thiên phú Thần Lôi của Long tộc.
Quyền phải của Long Tiêu Diêu đánh lên Hỏa Linh Thuẫn, tấm chắn lập tức bị đánh tan, hỏa cầu bắn ra bốn phía. Mà nắm tay của hắn có lôi điện bảo hộ, không chút hao tổn gì, lôi cầu bọc lấy tay hắn dường như rút nhỏ đi một chút.
Hỏa Linh Toàn của người này lúc này cũng đã đánh tới trước ngực Long Tiêu Diêu. Hình dạng của Hỏa Linh Toàn này có chút tương tự như phi tiêu của thế tục, chỉ dài hơn tấc, toàn thân đỏ thẫm, tản ra khí tức cực nóng, cũng chính là Pháp bảo hạ phẩm được dung nham núi lửa tạo ra, nhiệt độ của nó đủ hòa tan nham thạch và xuyên qua.
Long Tiêu Diêu rất gần người này, đột nhiên phát hiện ra Hỏa Linh Toàn, dù thể tích không lớn nhưng tốc độ không chậm, nhoáng lên đã tới trước ngực hắn.
Nhưng lúc này Long Tiêu Diêu cũng không lùi lại, chỉ vận dụng thần thông Ngư Hành Bách Biến và Biến Hình, thân trên như mãng xà, có thể tùy ý vặn vẹo. Ngay khi Hỏa Linh Toàn đánh tới, thân thể hắn đột nhiên uốn cong, với độ cong khó tin, tránh thoát được Hỏa Linh Toàn chỉ trong gang tấc.
Quyền phải của Long Tiêu Diêu lúc này đã đánh lên người tên kia, Hỏa Linh Giáp xuất hiện ngoài thân, trên đó còn bám một tầng hỏa diễm lớn chừng bàn tay. Nhưng hỏa diễm này cũng chỉ thuộc dạng bình thường, căn bản không tạo thành chút uy hiếp nào đối với quyền đầu vì đã có thiên phú Thần Lôi bảo vệ.
Một quyền của Long Tiêu Diêu đánh lên trên nội giáp người này, trước ngực liền xuất hiện một chỗ lõm vỡ nát hình cầu, thân thể người này cũng lập tức bị đánh bay đi, xương ngực dập nát, liền trọng thương, lâm vào hôn mê.
Tên nữ tu Kim Đan trung cấp lúc này còn chưa khôi phục khỏi mê muội, Long Tiêu Diêu đương nhiên không hề nhân từ nương tay, một lúc giải quyết sạch sẽ cả năm người. Sau khi thu dọn chiến trường, hắn trở lại ngã tư đường, chọn thông đạo bên trái, vẽ ra một ký hiệu rồi bắt đầu tiếp tục tra xét.
Long Tiêu Diêu tra xét trong cung điện như mê cung này hai ngày, trước sau gặp năm chỗ rẽ, đương nhiên hắn cũng phải đi vài ba đường cụt. Đến ngày thứ ba, hắn rốt cục phát hiện một đại sảnh ở cuối thông đạo.
Đại sảnh cung điện này rộng hơn trăm thước vuông, chính là là lối ra không gian, ở lối ra còn có một tảng đá lớn bằng quả dưa hấu màu xanh thẫm. Trên tảng đá này mơ hồ phát ra điện quang. Tuy nhiên, trên tảng đá lại có một con cự hạt (bọ cạp) dài hơn một thước, cũng màu xanh thẫm.
Con cự hạt này là yêu thú cấp tám, cả người cũng hiện lên điện quang. Mà trên đỉnh cái đuôi nhỏ của nó lại lóe ra màu lam sáng ngời, từng đạo điện quang từ trong tảng đá đang hội tụ, tiến nhập vào người nó.
Long Tiêu Diêu cũng không biết con cự hạt này nhưng không dám coi như không quan trọng. Bất cứ yêu thú nào, chỉ cần có thuộc tính biến dị thì thực lực đều không kém. Con cự hạt này một mình thủ hộ cả không gian, thực lực hẳn không thua kém con kỳ trùng hồng hoang Minh Hỏa Băng Tằm hắn gặp lúc trước.