Hải vực Giao tộc thống trị đạt tới hơn trăm vạn dặm, trong đó phần đông là yêu thú cấp cao, đạt tới Hóa Hình Kỳ cũng có mấy chục con, lại còn có mười hai con đạt tới cấp mười. Mà quần đảo Thiên Tinh chỉ có một gã đại tu sĩ bậc cao, tổng cộng tu sĩ bậc cao của các môn phái cộng lại cũng chỉ có mười mấy người, căn bản không phải là đối thủ của yêu thú.
Quần đảo Thiên Tinh thất thủ cả, tu sĩ nhân loại chết gần một nửa. Nếu không phải là có truyền tống trận có thể truyền tống trở về Thiên Tinh Chủ Đảo thì chỉ sợ tất cả tu sĩ đều chết sạch.
Thiên Tinh Phái luyến tiếc bỏ qua Thiên Tinh Chủ Đảo lên phá hủy truyền tống trận ra bên ngoài, khiến phần đông tu sĩ phải ở lại chủ đảo. Đã không còn truyền tống trận, mà ở Ngoại Hải yêu thú tàn sát nên không có khả năng phi hành về đất liền. Tuy rằng đám tu sĩ phẫn hận đối với hành vi của Thiên Tinh Phái nhưng vì để bảo vệ tính mạng nên chỉ có thể đồng tâm nhất trí đối phó với kẻ thù chung, dưới sự hỗ trợ của đại trận phòng ngự mà bảo vệ Thiên Tinh Chủ Đảo tới cùng.
Đại loạn ở Ngoại Hải cũng chưa ảnh hưởng tới quần đảo vệ tinh và Di Lạc Hải vực. Giao tộc có trí tuệ, đương nhiên biết không nên gây thù chuốc oán khắp nơi. Chúng chỉ huy yêu thú tấn công vào Thiên Tinh Hải Vực, nhưng lại cố ý gặp gỡ Tinh Túc Tiên Phái để đạt thành hiệp nghị ngầm.
Tinh Túc Tiên Phái vốn bởi Tiên Linh Thảo nên đã phát sinh khúc mắc với Thiên Tinh Phái, hơn nữa dù cho có trợ giúp Thiên Tinh Phái thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh lui yêu thú, không đủ sức diệt trừ hoàn toàn yêu thú Ngoại Hải, làm không tốt còn có thể dẫn tới dẫn lửa thiêu thân. Tinh Túc Tiên Phái đương nhiên sẽ không làm chuyện vô ích như vậy, ngược lại nếu yêu thú có thể diệt trừ Thiên Tinh Phái thì không chừng bọn họ còn có thể nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thu quần đảo Thiên Tinh vào túi.
Yêu thú Ngoại Hải dưới sự thống lĩnh của Giao tộc vây công tất cả quần đảo Thiên Tinh Hải Vực, mà cuối cùng lại vây công Thiên Tinh Chủ Đảo mười năm. Tu sĩ Thiên Tinh Hải Vực tử vong tới tám phần trong lần yêu thú vây công này. Tuy nhiên Thiên Tinh Chủ Đảo có Pháp trận phòng ngự cường đại, với linh mạch trong lòng đất làm nguồn năng lượng, lực phòng ngự mạnh mẽ mà phạm vi cũng không nhỏ.
Mà mấu chốt nhất chính là tu sĩ bị nhốt ở đây biết nếu chủ đảo bị công phá thì bọn họ tất nhiên cũng bị yêu thú ăn sống, kết cục còn không bằng chết ngay lập tức. Vì thế tất cả tu sĩ đều liều mạng chiến đấu, cuối cùng bảo vệ được khu vực trung tâm của chủ đảo không bị thất thủ. Tuy nhiên số lượng tu sĩ còn lại cuối cùng cũng chỉ hơn một phần mười, nhưng thực lực ai nấy đều tăng vọt.
Long Tiêu Diêu sau khi biết đại chiến nhân thú xảy ra ở Ngoại Hải thì đương nhiên chẳng dại gì mà chui đầu vào rọ. Tuy rằng yêu thú Ngoại Hải không công kích quần đảo vệ tinh nhưng hắn vẫn để Bạch Như Ngọc từ Tinh Túc Chủ Đảo truyền tống về đất liền.
Bạch Như Ngọc hiện giờ đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, ở giới tu tiên cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình. Công pháp ẩn dấu khí tức của nàng dù còn kém Long Tiêu Diêu nhưng vẫn có thể dấu diếm tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ, lại có Bách Biến Diện Cụ hỗ trợ, dùng hình tượng một người tu tiên Trúc Cơ Kỳ tiến vào thuê một nhà trọ tại một phường thị hẻo lánh ở phía đông Thần Châu đại lục tiếp tục tu luyện.
Long Tiêu Diêu hiện giờ đã đạt tới tu vi Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong, đan dược gần như không có hiệu quả giúp hắn tăng tu vi. Trước mắt hắn cần nhất chính là hấp thu hai loại thú hồn. Hắn không muốn hấp thu thú hồn cấp thấp mà ít nhất phải là thú hồn Hóa Hình Kỳ mới đảm bảo. Là một tán tu, sự an toàn của hắn và Bạch Như Ngọc đều phải dựa vào thực lực của bản thân cả.
Nhưng trên đại lục của nhân giới gần như không thấy được tồn tại của yêu thú Hóa Hình, chỉ có Thần Nông Di Tích mang danh là thiên đường của yêu thú mới có nhiều yêu thú Hóa Hình tụ tập. Thần Nông Di Tích lại là một trong những di chỉ mà chỉ có đại tu sĩ mới có tư cách tiến vào, nhưng bởi vì bị yêu thú chiếm lĩnh nên gần ngàn năm nay còn chưa có tu sĩ vào đó.
Mấy trăm năm trước từng có một vị đại tu sĩ bậc cao của Thiên Sơn Kiếm Phái tự cao về thần thông của mình và tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên tu tiên, kết quả là chưa tiến vào được khu vực trung tâm đã gặp phải một con Bạch Đầu Điêu cấp mười, cuối cùng mặc dù chạy thoát nhưng lại bị trọng thương mà tu vi tụt xuống bậc thấp. Từ đó trở đi không có tu sĩ nhân loại có gan tiếp cận thiên đường của yêu thú trong phạm vi trăm dặm.
Long Tiêu Diêu đã từng tới phường thị của Vương gia tìm kiếm tư liệu có liên quan, kết quả là không thu hoạch được gì, ngay cả với sự nổi tiếng về tin tình báo như bọn họ cũng không có tin tức về Thần Nông Di Tích.
Long Tiêu Diêu hỏi trưởng lão mà hắn quen của Vương gia, biết rằng đó là một không gian thượng cổ trong truyền thuyết, bởi vậy có không ít yêu thú cấp linh thú tránh thoát biến cố vạn năm trước mà sống sót ở đó, về sau thông đạo không gian bị mất đi hiệu lực cấm chế, rất nhiều yêu thú nhờ vậy mới trở lại được nhân giới.
Bởi vì hiện giờ linh khí của nhân giới loãng đi, mà Thần Nông Di Tích nối liền với không gian thượng cổ nên linh khí ở đó nhiều hơn những địa phương khác rất nhiều. Bởi vậy đám yêu thú cứ tụ ở đó không chịu rời đi, nếu không thì sợ rằng toàn bộ nhân giới đã trở thành lãnh địa của yêu thú rồi.
Long Tiêu Diêu tuy rằng cũng rất tự tin nhưng lại cũng không dám tiến vào đó bắt giết yêu thú. Mà loạn yêu thú tại Ngoại Hải vẫn chưa hết nên hắn cũng không dám trở về Ngoại Hải. Tuy nhiên hắn cũng không nóng nảy, không ở cùng một chỗ với Bạch Như Ngọc, thậm chí không tu luyện mà giống như du khách phàm nhân nhân du khắp nơi.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng không giống như phàm nhân đi du lịch mà dùng thời gian hơn nửa năm ngồi trong một đám cỏ, ngày nào cũng nhìn hoa cỏ, ngày ngắm bình minh, đêm nhìn sao trời. Hắn cũng thử giống như nông phu gieo trồng thu hái.
Long Tiêu Diêu trồng trọt hơn mười năm, lúc này ăn uống giống như phàm nhân, còn nuôi dưỡng gà vịt lợn dê, hoàn toàn sống cuộc sống của phàm nhân, hoàn toàn rời khỏi giới tu tiên. Sau đó hắn lại giống như người tu tiên mới học Pháp kỹ, mỗi ngày đều tu luyện Pháp kỹ, hơn nữa bắt đầu điên cuồng tu luyện từ các loại Pháp kỹ có thuộc tính.
Long Tiêu Diêu có thể nhìn chằm chằm vào một giọt sương mai suốt thời gian dài, cũng có thể đứng yên trong một ngày mưa to. Hắn từng đứng trong trời tuyết ba ngày, bản thân biến thành một người tuyết. Hắn cũng từng giống như trẻ con, đi bắt dế mèn, từng uống tới say mèm, còn học phàm nhân nấu nướng sản xuất.
Long Tiêu Diêu CŨNG không phải đã nổi điên mà đang ngộ đạo. Từ cây cỏ nảy mầm, sinh trưởng, kết hạt, héo rũ mà ngộ đạo, từ gieo trồng, thu gặt, không làm thì không có ăn mà ngộ đạo. Từ cảnh súc vật sinh ra, trưởng thành tới bị giết thịt mà ngộ đạo, từ biến hóa bốn mùa xuân hạ thu đông mà ngộ đạo; cũng từ sự vận chuyển của nhật nguyệt tinh tú mà ngộ đạo, từ các loại Pháp kỹ có thuộc tính mà ngộ đạo.
Long Tiêu Diêu ngộ đạo dễ dàng hơn so với tu sĩ khác nhiều. Đó chủ yếu là vì hắn thông qua thần thông kế thừa đã có trước một bộ phận pháp tắc rồi. Đó vốn là thần thông mà sau khi ngộ đạo mới có thể nắm giữ. Nắm giữ hoàn chỉnh thần thông thuộc tính khiến hắn hiểu rõ sự tương sinh tương khắc trong Ngũ Hành, lý giải càng sâu hơn so với các tu sĩ khác. Hơn nữa ngộ đạo cũng có điểm chung, dù không phải là một điểm thông thì tất cả đều hiểu nhưng vẫn có thể đối chiếu tham khảo, cùng nhau tiến bộ.
Long Tiêu Diêu ngộ đạo mất thời gian nhưng cũng không phải là quá lâu. Hắn mất hơn ba mươi năm. Đương nhiên đó là bởi vì hắn nghe theo lời khuyên của Di Lạc đảo chủ, cảm ngộ không chỉ đơn thuần một loại đạo cảnh mà là từ thiên đạo, nhân đạo tới luân hồi đạo, tự nhiên đạo, thậm chí cả đại đạo, tiểu đạo, không chỗ nào không tìm hiểu.