Editor: Hàn Tử Tiêu
Yêu nghiệt mang theo một chút nghịch ngợm.
Lãnh Kiều Nguyệt thở dài, sau này mình sống quen ở đây rồi thì nàng phải đi làm một ít nhiệm vụ để đổi lấy quần áo nữa.
Nhìn hắn mặc thế này thật không tốt chút nào!
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi mau quay một vòng cho ta xem!”
Nam Li híp mắt nhìn nàng, ưu nhã mỉm cười: “Xoay xung quanh là hành động của giống cái, bổn gia mới không thèm!”
Hắn nói xong liền chậm rãi tiến vào sơn động.
Hắn phải nhanh chóng đi tìm thịt để tẩm bổ cho giống cái nhà mình, nhìn nàng gầy gò quá, giống như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi bay vậy.
Nhìn thấy hắn mặc cả một thân lá cây trên người, không ít Sư tộc thấy rất mới lạ, cũng muốn mặc theo hắn.
Không ít Thú tộc bắt đầu xuyên xuyên xỏ xỏ lá cây, trông rất nghiêm túc.
Khi dò hỏi được thì bọn chúng mới biết đây là do bạn lữ của tộc trưởng tự tay làm, thế là hình tượng của Lãnh Kiều Nguyệt liền bay cao.
Không chỉ thế mà còn có không ít giống cái muốn đi nhìn nàng làm.
Lúc trước thú nhân thấy Lãnh Kiều Nguyệt rất ít, Sư tộc rất đông, một lượng lớn trong đó là chưa biết đến nàng.
Nam Li nhanh chóng bắt được một con bò lớn, có đồ ăn rồi hắn liền quay về sơn động của mình.
Cũng chỉ có Nam Li mới có thể săn thú nhanh và dễ dàng đến vậy.
Rất nhiều giống cái nhìn thấy hắn liền hâm mộ.
Rất nhiều giống cái va vào giống đực của mình, lên tiếng nói: “Các ngươi nhìn hắn mà nhìn lại mình!”
Không ít giống đực nghe giống cái nhà mình nói liền không nhịn được mà im lặng, gò má tuấn mĩ đỏ ửng.
Nam Li chính là tộc trưởng kế nhiệm của Sư tộc, hơn nữa trong tộc chỉ có mỗi mình hắn mắt tím.
Hắn là Sư tộc duy nhất, dung mạo duy nhất, bọn họ làm sao có thể so sánh?!!
Trong lòng Thiên Lan sinh ra hờn dỗi, nàng nhìn chiếc váy ở bên cạnh, nghe tất cả mọi người nói đó là do bạn lữ của Nam Li chế tạo ra, nàng ta nghiêng con mắt, xé rách nó thành từng mảnh nhỏ, kêu lên: “Ta không cần mấy thứ này! Các ngươi mang hết đi, các ngươi sao không bằng được một góc của Nam Li? Cút, cút hết đi!!!”
Rõ ràng biết nàng không hề thích giống cái kia, vậy mà còn mang đồ vật của nàng ta tới, thật đáng giận!!!
Mấy giống đực ở ngoài cửa khẽ thở dài một hơi, lắc đầu đi ra khỏi động.
Mà Lôi Tát Tắc đứng trên cây, trong miệng ngậm một nhánh cây dại lại mỉm cười nhìn cảnh này, trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng màu tím, nhưng sau đó lại biến mất không thấy.
“Lãnh Kiều nguyệt...”
Hắn nheo con ngươi lại, chậm rãi nói từng từ, yêu khí mãnh liệt tỏa ra.
Lãnh Kiều Nguyệt ngồi trong động, khóe môi run run nhìn Nam Li kéo một con bò tiến về phía mình: “Chúng ta có thể ăn hết nó sao? Nếu như không ăn hết thì nó sẽ bị hỏng”
Nam Li hơi nghiêng đầu, mắt tím sáng bừng lên: “Nàng là giống cái duy nhất của ta, tất nhiên ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, còn nếu như bị hỏng thì ta sẽ đi bắt con khác.”
Lãnh Kiều Nguyệt thở dài.
Lúc này nàng mới để ý thấy trên tay Nam Li có vết máu: “Nam Li, tay ngươi bị làm sao vậy?”
Nam Li vội vàng giấu tay ra phía sau, cười nhẹ.