Thủ Thuận Thư

Chương 10: Chương 10




Lý Khí nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Chu Khuynh Vãn, chính là bộ dạng này.

Khi đó là mùa hè, bọn họ ở bên ngoài, ánh mặt trời rất gắt, Chu Khuynh Vãn đi theo sau anh trai, khuôn mặt nhỏ trắng trắng, không quá suất khí, nhìn rất thanh tú, đại khái là bởi vì nóng, vẫn luôn nói với anh trai mình muốn nước uống.

Anh không có em trai, nhìn thấy em trai Chu Hành sẽ tưởng tượng nếu mình có em trai sẽ là dạng gì, nghĩ đến bộ dáng bộ dáng của Chu Khuynh Vãn, lại có cảm giác em trai của mình sẽ không có xinh đẹp được như vậy đi.

Anh kỳ thực chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng em trai của bạn học ở cùng một chỗ, đem người dẫn tới trên giường, nghe đối phương gọi mình ca ca.

Rất thỏa mãn, trước nay chưa từng thỏa mãn như vậy.

Đợi Lý Khí từ bên trong suy nghĩ các loại cảm giác thỏa mãn hoàn hồn, liền phát hiện mình đã cũng không còn cách nào dứt ra được nữa.

Anh không muốn rời khỏi Chu Khuynh Vãn, căn bản là không thể nào làm được.

Anh nâng mặt Chu Khuynh Vãn, hôn rất ôn nhu, giống như muốn đem Chu Khuynh Vãn hoà tan vào cơ thể mình. Chu Khuynh Vãn “A” một tiếng, mê man nhìn anh, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Anh tại sao... sao lại...”

Cậu nên nói gì đây?

Muốn hỏi anh, tại sao lại hôn em, tại sao đối với em ôn nhu như vậy, không hận em sao, anh tha thứ cho em sao?

Nhưng câu nói chia tay cậu nói năm xưa hỗn tạp vẫn in trong đầu, chặn ở trong lòng cậu, chỉ cần đụng vào một chút thôi, cũng đủ làm cho cậu đau đến không thở nổi.

Cậu nghe Lý Khí nói với cậu, “Vãn Vãn, đều là anh không tốt, trước đó anh không nên đối với em hung dữ như vậy, không nên làm em khó chịu, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh có được không.”

Chu Khuynh Vãn hoang mang, cậu nghĩ, Lý Khí đến tột cùng đang nói cái gì, tại sao muốn xin lỗi, người nên nói xin lỗi, hẳn là cậu a.

Bọn họ dựa vào rất gần nhau, Chu Khuynh Vãn nhìn thấy nước mắt trên khóe mi của Lý Khí, cậu rốt cục không nhịn được, thân thể nghiêng về phía trước, giang hai tay ôm cổ Lý Khí.

Hơi thở giao hòa, hô hấp nặng nề một tiếng tiếp một tiếng, bởi vì khóc, cho nên trong cổ họng rất chua, Lý Khí quay đầu qua một bên ho nhẹ một tiếng.

Chu Khuynh Vãn rất mẫn cảm, ngay lập tức liền nói: “Là bị em lây nhiễm sao?”

Lý Khí không nhịn được cười, một bên vừa ho vừa cười nói: “Em coi bệnh mình là độc dược sao? Chỉ là cuống họng anh có chút ngứa.”

“Xin lỗi.” Chu Khuynh Vãn bỗng nhiên nói, cậu đem đầu đặt trên bả vai Lý Khí, âm thanh muốn khóc.

Lý Khí ngạc nhiên, nắm cằm Chu Khuynh Vãn, giơ tay lên dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cậu.

Lý Khí nói đùa: “Sao em lại học anh khóc mất rồi.”

“Khóc cũng không phải độc quyền của anh.” Chu Khuynh Vãn mím môi, dùng sức nhẫn nại trong cổ họng nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Anh không nên cùng một chỗ với em, xin lỗi, là em đề nghị chia tay, là em khiến anh khổ sở, em...”

Lời của cậu còn chưa nói xong, Lý Khí vươn tay đặt sau gáy như giam cậu lại, hôn lên đôi môi ướt nước mắt của cậu.

Lý Khí thở dài, hạ thấp giọng nói: “Em xin lỗi một lần, anh liền hôn một cái.”

Lời xin lỗi bị Chu Khuynh Vãn nghẹn ở trong cổ họng, cậu sốt sắng mà nuốt nước bọt, không dám nhìn Lý Khí.

Không khí chung quanh bỗng dưng thay đổi, mặt Chu Khuynh Vãn nóng lên, cậu cảm thấy có chút thở không thông, cầm lấy cổ áo kéo kéo mở rộng, hơi thở hổn hển, khó khănnói: “Em muốn uống nước.”

Lý Khí nhận ra thay đổi của cậu, phản ứng được, lập tức buông lỏng tay ra.

Lý Khí giãn ra cho cậu một không gian, Chu Khuynh Vãn chỉ có thể thở dốc, thân thể mềm oặt dựa vào trong ghế sôpha, hai má mới vừa rồi còn ửng hồng đã kinh biến đến mức tái nhợt, đôi môi cũng không còn chút máu. Lý Khí đem nước đưa cho cậu, Chu Khuynh Vãn bưng ly nước uống vào mấy ngụm, bởi vì uống quá nhanh, bị sặc, khí quản không thông, cậu che miệng, mày nhăn chặt lại, cuộn thành một đoàn, liên tục ho khan.

Lý Khí sợ hết hồn, lập tức đem cậu đỡ dậy, Chu Khuynh Vãn dựa vào trên bả vai của anh, thân thể bởi vì nhịp tim đập quá nhanh mà khó chịu rúc vào một chỗ.

Chu Khuynh Vãn không nghĩ tới chính mình sẽ yếu ớt như vậy, cậu muốn gỡ tay Lý Khí, muốn từ trong lồng ngực của anh rời đi, không muốn để cho Lý Khí biết mình bị bệnh, không muốn Lý Khí cảm thấy bản thân cậu đáng thương.

Lão thiên gia a, cậu ở trong lòng cầu xin,cậu dùng một ít kiên trì bé nhỏ cùng lòng tự trọng xin cho thân thể này có thể không chịu thua kém chút được không.

Đáng tiếc, không có tác dụng.

Cậu nghe đến Lý Khí hét lên, Chu Hành từ trên lầu chạy xuống, đẩy Lý Khí ra, đem Chu Khuynh Vãn ôm vào phía bên mình, hướng Lý Khí phẫn nộ quát: “Cậu đã làm cái gì em trai tôi?”

Hôn hôn trầm trầm, sót lại một tia ý thức, cậu nhìn thấy Lý Khí bị Chu Hành đánh một quyền ngã xuống đất, môi Chu Khuynh Vãn khẽ đọng, muốn nói chuyện, muốn ngăn lại, nhưng cậu cái gì cũng không làm được.

Lý Khí xương gò má hồng một mảng, chống tay dưới đất đứng lên, trầm mặt nói: “Trước tiên đưa hắn đi bệnh viện.”

Chu Hành hai tay run rẩy, Lý Khí cầm qua chìa khóa xe, khởi động, Chu Hành ôm Chu Khuynh Vãn ngồi vào phía sau. Một đường trầm mặc, đến bệnh viện, Lý Khí dừng xe xong, vòng tới phía sau mở cửa xe, mới vừa đưa tay ra liền bị Chu Hành tránh né, anh sững sờ, hai tay chậm rãi buông thõng xuống.

Mới ra khỏi bệnh viện chưa lâu đã trở lại, bác sĩ vội vã tới kiểm tra cho Chu Khuynh Vãn. Lý Khí nhìn Chu Khuynh Vãn được đưa lên trên giường bệnh đẩy đi, anh đi theo phía sau, sau đó cánh cửa đóng lại, anh và Chu Hành bị chặn bên ngoài cửa.

Lý Khí đứng ngốc ở ngoài cửa, cách rất lâu, mới phản ứng được, rùng mình một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Hành, đôi môi run rẩy, hỏi: “Em ấy sẽ không có chuyện gì, đúng không?”

Chu Hành không nói, cúi đầu, giơ tay lên che mắt. Lý Khí không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe giọng hắn nghẹn ngào, hắn nói: “Không chịu nổi sao? Chờ đợi khoảnh khắc sinh tử, một năm trước gần như mỗi ngày đều phát sinh như vậy.”

Kết quả kiểm tra của Chu Khuynh Vãn được chuẩn đoán là do cảm mạo gây độc tính làm viêm cơ tim, nên ở lại bệnh viện mấy ngày, chờ thân thể tốt, kỳ nghỉ dài đã kết thúc.

Chu Hành tới đón cậu xuất viện, khí trời se lạnh, lúc xuống xe, hắn cầm kiện áo khoác phủ thêm lên người Chu Khuynh Vãn.

Chu Khuynh Vãn đi vào tiểu viện, trong phòng tối tăm, cậu đứng đợi một chút, Chu Hành mở cửa, đi vào phía trong, mở đèn. Chu ba ba đi công tác vẫn chưa trở lại, chuyện Chu Khuynh Vãn sinh bệnh cũng giấu không cho ông biết.

Trong phòng khách trống rỗng, Chu Khuynh Vãn không biết đang suy nghĩ gì, gương mặt gầy đi trông thấy chôn ở trong cổ áo khoác.

Chu Hành rót cho cậu chén nước, Chu Khuynh Vãn uống một chút rồi để ly xuống, sau đó muốn đi lên lầu.

Cậu đi tới lầu hai, xuyên qua phòng cho khách, đứng ở trước phòng Lý Khí dừng một lát. Chu Hành từ dưới lầu lên tới, nhìn cậu đứng trước cửa, thở dài, nhẹ giọng nói: “Kỳ nghỉ kết thúc, Lý Khí ngày hôm qua liền trở về ký túc xá.”

“Đi rồi?”

“Ừm, đi rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.