Trong nồi canh cá sôi trào, hơi nước động trên nắp, nước canh tràn ra. Lý Khí phản ứng lại, lập tức cầm nắp nồi mở ra. Nắp kim loại nóng đến kinh người, khẽ nhíu mày, đem cái nắp để ở trên bàn, ngón tay vừa nãy cầm lấy cái nắp nóng đến đỏ bừng.
Hai tay một bên bỏng một bên bị dao cắt trúng, nhìn chỗ vết thương, bàn tay chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Anh chưa từng nghĩ tới, nhượng hai người bọn họ chia tay không phải là bởi vì không thích không còn thương, mà là cái kia đứa ngốc kia đem bệnh trạng của bản thân giấu kín thống khổ đều một mình chống đỡ. Anh không dám tưởng tượng, kỳ nghỉ đông ấy, vào một năm trước, Vãn Vãn của anh đã phải trải qua như thế nào.
Chu Khuynh Vãn ngủ một giấc, toàn thân toát mồ hôi, tỉnh lại đã chạng vạng. Chậm rãi ngồi dậy, ôm gối phát ngốc một hồi.
Trên người nhiệt độ hạ bớt, hiện tại chỉ là mũi còn có chút nghẹt, trong cổ họng vẫn đau, cảm mạo không phải ngay lập tức truyền dịch xong sẽ hết. Bất quá nếu đã hạ sốt, như vậy nếu như buổi tối uống thêm một liều thuốc có phải nhiệt độ sẽ trở lại bình thường, ngày mai sẽ không cần phải đi bệnh viện.
Cậu sinh bệnh một năm, một năm đó đều giống như vầy liên tục nhiều lần phát sốt rồi hạ sốt là chuyện bình thường.
Cơm tối hẳn là làm xong, phòng đóng cửa nhưng có thể nghe thấy được dưới lầu, anh trai cậu cất giọng oang oang, là gọi cậu xuống dùng cơm.
Chu Khuynh Vãn thân thể lười biếng không nhúc nhích, giống như con lười, ôm gối hướng bên giường cọ. Chậm rì rì xuống giường, cởi áo ra, ném trên giường, sau đó để trần nửa người trên, lại tủ treo tìm quần áo mới để thay.
Dưới lầu, cơm nước đều nấu xong, Lý Khí bưng canh ca từ trong phòng bếp đi ra, thấy Chu Hành ở dưới lầu gọi Chu Khuynh Vãn, mím môi, đặt canh xuống, đi tới cạnh Chu Hành, thấp giọng nói: “Tớ lên lầu gọi em ấy.”
Chu Hành không ứng, Lý Khí nhìn về phía hắn, là bộ dáng ngày thường không dễ nhìn thấy, thần sắc cẩn thận từng li từng tí làm Chu Hành ngẩn người.
Chiếm được ngầm đồng ý từ anh trai của người mình thích, Lý Khí bước nhanh lên lầu. Đi qua tiểu phòng khách, anh đứng ở hành lang, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy Chu Khuynh Vãn nói vào đi, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Bên trong gian phòng không có mở đèn, duy nhất chỉ có ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, hào quang màu vỏ quýt tràn vào bên trong gian phòng, như chiếu vào một mảnh ám muội.
Chu Khuynh Vãn đứng ở bên giường đưa lưng về phía anh, không mặc áo, bởi vì gầy, trên lưng xương hiện ra rất rõ ràng. Cậu cầm trong tay hai bộ quần áo, do dự không quyết định được phải mặc bộ nào.
Cậu nghe có người đi vào, cầm hai bộ quần áo, xoay người, một tiếng “Ca” liền lập tức nghẹn ở trong cổ họng.
Chu Khuynh Vãn ngơ ngác nhìn Lý Khí, ánh mắt sững sờ, mặt tái nhợt ửng đỏ. Lý Khí đứng ở một bên khuất sáng tựa như bóng ma, trên mặt thần sắc tối tăm không rõ, anh nhìn Chu Khuynh Vãn, tầm mắt rơi vào trên người Chu Khuynh Vãn, “Tạc” một tiếng tâm như bị nện xuống một quyền.
Đúng như Chu Hành nói vậy, cơ hồ không có vết sẹo.
Cuống họng Lý Khí khẽ động, muốn nói điều gì đó, đã thấy Chu Khuynh Vãn hoang mang hoảng loạn lưng quay người, phía sau lưng xương sống rõ ràng, xương vai căng cứng, luống cuống nói: “Sao lại là anh?”
Lý Khí ánh mắt dính vào Chu Khuynh Vãn, kia thân thể da thịt trắng trắng chìm trong ánh nắng chiều dường như phát sáng, liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: “Xuống ăn cơm.”
Thân thể Chu Khuynh Vãn cứng ngắc, chậm rãi căng thẳng, đầu cũng không dám ngẩng lên, thanh tuyến run rẩy, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi, em muốn thay quần áo.”
Lý Khí “Ừ” một tiếng, sau đó quay người, thời điểm mở cửa, anh nói: “Em mặc màu xanh lam nhìn đẹp hơn.”
Cơm tối có gà hầm, Lý Khí còn làm canh cá, đều là hai món Chu Khuynh Vãn thích ăn.
Cậu mặc bộ đồ màu xanh lam tay dài, tay áo có chút rộng, phải vén lên một đoạn. Chu Hành nhìn cậu, nhíu mày nói: “Trước đây sao chưa từng thấy em mặc qua bộ này.”
Chu Khuynh Vãn chột dạ liếc mắt nhìn Chu Hành, không hé răng.
Ăn qua xong, Chu Khuynh Vãn bị Chu Hành lôi kéo ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, Chu Hành đo nhiệt độ cho cậu, sốt đã lui một ít.
Chu Khuynh Vãn ngồi trên ghế sa lon, thấy Lý Khí một mình trong bếp thu dọn bát đũa, hơi sững sờ, mới vừa muốn đứng lên, liền bị Chu Hành kéo xuống, “Em ngồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Khuynh Vãn ý thức được hành động mới vừa rồi của mình không thích hợp, mím môi ngồi xuống, vài giây sau chỉ vào nhà bếp thấp giọng nói: “Ca, Lý Khí là khách, để một mình anh ấy rửa chén không tốt.”
Cậu mới vừa nói xong, liền nghe Chu Hành cất cao âm thanh hô: “Lý Khí, muốn tụi tớ phụ cậu rửa chén không?”
“Không cần, tớ làm sắp xong rồi.”
Chu Hành dựa vào ghế sôpha, hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn Chu Khuynh Vãn, một bộ em xem đi.
Lý Khí rửa bát xong, đem quả dưa anh mua khi nãy, gọt vỏ cắt miếng vừa ăn đặt trên dĩa, xiên thêm nĩa, bưng đến trước mặt Chu Khuynh Vãn.
Chu Khuynh Vãn ngẩn người, có chút không quen Lý Khí như vậy, ngược lại Chu Hành thuận tay cầm nĩa, chọt một miếng dưa bỏ vào trong miệng.
Lý Khí nhìn cậu một lát, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Chu Khuynh Vãn, nghiêng đầu hỏi: “Sao không ăn?”
Chu Khuynh Vãn cảm giác được khí tức kề sát, khép nép mà nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: “Em ăn.”
Chu Hành ngồi ở bên cạnh, nhìn Chu Khuynh Vãn bộ dáng không hăng hái kia, ở trong lòng thở dài. Hắn chậm rãi đứng lên, hai tay đút túi quần, đạp dép lê đi lên lầu.
Chu Khuynh Vãn thấy Chu Hành rời đi, dư quang bị Lý Khí chiếm cứ, tâm cậu nhảy nhanh một nhịp, há miệng, khô cằn nói: “Ca, anh không xem ti vi sao?”
Chu Hành ánh mắt rơi vào trên màn hình ti vi, liếc nhìn Chu Khuynh Vãn cùng Lý Khí. Tay phải Lý Khí khoát lên chỗ tựa trên lung ghế sô pha, nghiêng người sang, khóe miệng cười mỉm, từ góc độ Chu Hành nhìn tới, chỉ thấy giống như Chu Khuynh Vãn dựa vào trong lồng ngực Lý Khí.
Chu Hành bĩu môi nói: “Phim truyền hình quá cẩu huyết, anh không thích xem.”
Chu Hành lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Khí cùng Chu Khuynh Vãn. Bọn họ ngồi ở cùng một bên trên ghế salông, bên trong dĩa đựng trái cây đặt tại bàn trà là dưa Lý Khí mới vừa gọt, trong TV là phim truyền hình khung giờ vàng, mắt Chu Khuynh Vãn không chớp một cái, bộ dáng tập trung tinh thần khiến người ta thấy buồn cười. Lý Khí dựa lưng ra sau ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Khuynh Vãn, ánh mắt của anh giống như con tàu chuyên phá băng ở Nam Cực, chuyên tâm chăm chú mà phá lớp băng trước mặt mình.
“Vãn Vãn...”
Lý Khí gọi như thế, có thể nhìn thấy phía sau lưng Chu Khuynh Vãn mới vừa thả lỏng xuống một chút liền căng thẳng trở lại. Anh yên lặng thở dài, giơ tay lên, ngón tay xẹt qua phần lưng của cậu, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn.
“Vãn Vãn, chúng ta có thể tâm sự một chút không?”
Anh tận lực hạ thấp thanh âm, là ôn nhu chưa bao giờ có. Cả người Chu Khuynh Vãn cứng ngắc, muốn quay đầu rồi lại không dám. Đôi môi cậurun rẩy, giọng nói từ trong cổ họng phát ra nhỏ xíu, cậu hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Khí chậm rãi tới gần, đôi môi anh kề sát bên tai Chu Khuynh Vãn, hơi thở ấm áp, nhẹ giọng nỉ non, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua, mọi cử động đều mang tính trêu chọc, là trêu chọc Chu Khuynh Vãn.
Chu Hành nói cho anh biết mọi chuyện, sự thật như một cây châm nhọn đâm vào trong lòng anh. Anh không dám tưởng tượng, năm đó Chu Khuynh Vãn làm sao vượt qua. Vãn Vãn sợ nhất là phải chịu đau, đến bây giờ, bị kim đâm cũng không cau mày lấy một chút.
Lý Khí cúi đầu, hôn vào gáy Chu Khuynh Vãn.
Anh nói: “Vãn Vãn, chúng ta có thể làm hòa được không?”
Chu Khuynh Vãn thân thể chấn động mạnh, không dám tin quay đầu lại nhìn anh. Lý Khí cụp mắt, lông mi dài mang theo một giọt nước mắt.
Chu Khuynh Vãn dại ra, Lý Khí đến trước mặt cậu, đôi môi ấm áp chạm qua khóe miệng của cậu. Chu Khuynh Vãn bỗng nhiên phản ứng lại, cầm lấy cánh tay Lý Khí, dứt khoát đem anh đẩy ra.
“Em... em bị cảm, sẽ lây cho anh mất.” Chu Khuynh Vãn che miệng, mở to mắt, lắp ba lắp bắp nói.
Lý Khí ngẩn người, nước mắt đọng trên lông mi thuận theo đuôi mắt trượt xuống, độ cong rất dễ nhìn, rơi xuống một chuỗi chân tâm.
Anh khắc chế nhẫn nại, chua xót trong tâm sắp nứt ra. Trầm mặc thở dài, cuối cùng nói ra khỏi miệng chỉ là một câu mịt mờ mơ hồ.
Anh vuốt ve gương mặt Chu Khuynh Vãn, đau lòng: “Em vì sao lại sinh bệnh rồi.”