“Bình tĩnh lại, Nguyệt Ảnh, trấn định một chút.” Nhan Tu Độc khẩn trương mà muốn đem hắn ôm vào lòng.
Nguyễn Cầu Hận ngược lại khinh thưởng mà đẩy y ra; Nhan Tu Độc bị hắn điên cuồng xô ngã qua một bên.
Nguyễn Cầu Hận trong mắt không có lệ, nhưng trong lòng lại đang xuất huyết, trong thanh âm của hắn tràn ngập oán hận.
“Lão ta luôn nói với ta, trừ phi ta chết, hoặc là hắn chết, nếu không cả đời này ta cũng đừng mơ tưởng đến việc thoát khỏi lão, cho nên ta mới giết hắn! Giết hắn rồi ta mới có thể có được tự do, như vậy ta có gì sai chứ? Ta làm như vậy mà gọi là cực đoan sao?”
Tim Nhan Tu Độc quả thật là bị hắn bóp nát, nhìn hắn bây giờ chẳng khác gì như đang tự sát, tự ngược đãi bản thân, y đem hắn đặt dưới thân, cảm giác nước mắt của mình đang rơi xuống, nóng hổi; nhưng mà tất cả những điều này, so ra vẫn kém hơn nhiều lắm so với thống khổ dày vò trong lòng Nguyệt Ảnh mỗi ngày.
“Đủ rồi, đừng tự làm tổn thương chính mình. Nguyệt Ảnh, ta sai rồi, ta không biết sư phụ có thể lại làm ra những chuyện khiến đất trời phẫn nộ như vậy, ta đáng ra phải ở bên cạnh ngươi, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, ta cũng phải bảo vệ ngươi.
“Ta không cần ngươi trông nom, ngươi cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi… Vĩnh viễn…” Nguyễn Cầu Hận vùng vẫy dưới thân Nhan Tu Độc, nhưng bởi lúc nãy hộc máu quá nhiều mà khí lực trở nên kiệt quệ, hắn nhẹ nhàng thở gấp.
Nhan Tu Độc dùng sức khéo hắn vào lòng, dường như muốn ôm lấy tất cả những ủy khuất của hắn, càng như muốn thay thế hắn thừa nhận tất cả những thống khổ vốn không phải gánh chịu, làm cho tất cả những hành hạ tinh thần trước kia không thể hủy diệt linh hồn hắn nữa.
“Nguyệt Ảnh, đều là ta sai, nếu muốn trách, thì hãy trách ta, nếu muốn hủy diệt, thì hãy hủy diệt ta, đừng thương tổn bản thân mình nữa.
Nguyệt Ảnh hé môi, cảm giác nóng rực củ nước mắt rơi vào trong miệng hắn, mùi vị sao lại cay đắng đến như vậy, đã rất lâu rồi hắn không còn nhớ tư vị của nước mắt là như thế nào, bao nhiêu năm sống trong hành hạ kia, hắn đã sớm không còn nước mắt, nước mắt đã sớm trở thành một loại xa xí phẩm.
Nhưng mà người kia trước mặt hắn lệ rơi đầy mặt, giống như là ngươi bi thương chính là y, mà giọng nước mắt ấm áp của y rơi lên khóe mắt, khóe môi của hắn đều là vì thương xót cùng đồng tình với hắn.
Nguyễn Cầu Hận lại trở nên kích động, “Ta không cần ngươi xót xa, không cần ngươi thương hại, ngươi cút… Cút… đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi một lần nào nữa.”
Hắn lại kích động, thì lại nôn ra càng nhiều máu, tiếng gào thét thê lương lại giống như là tiếng cầu cứu nghẹn ngào, làm cho Nhan Tu Độc nghe xong trái tim lại như bị bóp tan ra từng mảnh.
Đừng tự tổn thương chính mình nữa, ngươi sẽ lại bị thương nặng hơn, hãy nhanh chóng bình tĩnh lại đi…
“Không cần ngươi xía vào, ta chưa bao giờ cần ngươi xía vào…” Khí tức của Nguyễn Cầu Hận bị kềm hãm, cơ hồ muốn bất tỉnh.
Hứa Thương Thương bước nhanh vào trong, điểm lên mấy đại huyệt trên ngực hắn, sau khi hắn ngừng hộc máu, liền đưa mắt ý bảo Nhan Tu Độc đặt hắn lên giường để cho hắn có thể nghĩ ngơi một chút.
Nguyễn Cầu Hận sau khi bị nàng điểm huyệt thì đã lâm vào hôn mê.
Nhan Tu Độc thấy tình hình như vậy, lo lắng nói: “Hắn làm sao vậy? Có nặng lắm không?”
“Khí huyết nghịch lưu, suy nghĩ lung tung mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.” Hứa Thương Thương lại nói thêm một câu: ‘Bất quá hắn phải đồng ý để chúng ta chăm sóc thì mới được.”
“Nãi nói như vậy là có ý gì?”
Vẻ mặt Hứa Thương Thương nói đầy ngưng trọng: “Có lẽ từ lâu hắn đã không còn muốn sống nữa, ngươi không cảm thấy sao?”
Nhan Tu Độc không biết nói gì nữa, hắn kết oán với nhiều cừu gia như vậy, hắc bạch lưỡng đạo không có ai là không đắc tội, nếu không phải không muốn sống, vậy còn có thể vì nguyên nhân nào khác sao?
“Cha ta lúc ấy nhìn thấy hắn đã quyết tâm chết, hắn là người có tài, tại sao lại có thể chết uổng phí như vậy? Vì vậy mới truyền lại cho hắn tất cả mọi thứ về cơ quan thuật, để cho hắn nghiên cứu, hi vọng có thể kéo dài được thêm vài năm; nói không chừng trong mấy năm này sẽ có ai đó xuất hiện, làm cho hắn có động lực muốn tiếp tục sống.”
Y bây giờ mới biết thì ra Hứa Thương Thương chính là nữ nhi của vị Túc lão đã qua đời kia, nhìn khuôn mặt mềm mại của Nguyệt Ảnh, Nhan Tu Độc càng thêm hối hận.
“Ta đáng lẽ phải ở lại trong trang, chuyện phát sinh đã lâu như vậy, hắn bị sư phụ thi bạo hàng năm trời, nhưng không thể cầu cứu được với ai, ta lại chẳng biết chút gì, chỉ lo… chỉ lo…”
Chỉ cho trốn tránh Nguyệt Ảnh, mới làm cho hắn phải trải qua cuộc sống khổ sở như vậy mà lớn lên. Mà nhìn Nguyệt Ảnh từ từ rời xa hắn, đã vậy còn tưởng rằng Nguyệt Ảnh đã lớn, không muốn gần gũi y nữa; chưa từng nghĩ tới là bởi vì hắn e ngại mình đã trở nên nhơ nhớp, không đủ tư cách cùng một chỗ với y.
“Nói những lời vô ích ấy làm gì, trong lòng của ngươi nói cho cùng là nghĩ cái gì? Ngươi muốn ở lại bồi hắn chữa trị vết thương lòng, hay thật sự cũng ghê tởm sự dơ bẩn của hắn, không muốn gặp lại hắn?”
“Cái này không liên quan tới hắn, cho dù có sai, cũng là… là lỗi của sư phụ.”
Vừa nghĩ tới sư phụ đạo mạo trang nghiêm, lại đối với Nguyệt Ảnh chỉ vừa mười bốn tuổi làm ra chuyện thiên lí bất dung thế này, y kích động không thôi, “Hắn một chút cũng không hề sai, hắn đến bây giờ toàn phải hứng chịu hành hạ đớn đau, ta muốn lưu lại, dùng cả đời này để bồi hắn.”
“Không phải thương hại, cũng không phải xót xa hắn sao?”
“Không.” Nhan Tu Độc trả lời như đinh chặt sắt, “Không phải thương hại, cũng không phải xót xa gì cả, ta đã yêu hắn từ rất lâu rồi.”
“Vậy thì thanh kiếm này cũng không ba
o giờ cần dùng đến nữa rồi.” Hứa Thương Thương cần lấy thanh kiếm bên giường Nguyễn Cầu Hận, đặt vào trong tay Nhan Tu Độc.
Nhan Tu Độc gật đầu với nàng, y muốn hắn không cần đến lợi kiếm để bảo vệ bản thân khỏi những cơn ác mộng nữa, mà là y sẽ trở thành người của hắn, bảo vệ hắn cả đời này.
Hắn ngồi ở bên giường Nguyệt Ảnh, bón từng chén thuốc cho hắn.
Nguyệt Ảnh mặc dù tỉnh dậy, rốt cuộc vẫn không chịu nói lời nào với y, Nhan Tu Độc vẫn kiên nhẫn bồi hắn nói chuyện, dù là hắn một chút phản ứng cũng không hề lộ ra.
Dung nhan tái nhợt của hắn qua vài ngày nghỉ ngơi cũng dần dần có huyết sắc trở lại, nhưng mà thái độ lạnh băng của hắn thì lại càng sâu hơn so với dĩ vãng, bất luận Nhan Tu Độc nói với hắn như thế nào, hắn đều ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nghe không thấy không để ý.
Ngày hôm đó, Nhan Tu Độc nhắc đến chuyện cũ từng chôn sâu trong tâm khảm y, y muốn nói cho Nguyệt Ảnh biết tiếng lòng của mình. Muốn làm tất cả để hắn có thể hiểu rõ rằng không phải y thương hại hắn, xót xa hắn cho nên mới bồi bên cạnh hắn, cuối cùng Nhan Tu Độc quyết định nói ra chuyện đã ẩn sâu trong nội tâm kia.
“Nguyệt Ảnh, cươi còn nhớ lúc ngươi mười hai tuổi thường quấn quít lấy ta những khi luyện công không?”
Nguyễn Cầu Hận mặc dù ánh mắt bất động, nhưng mà lỗ tai lại giần giật.
Nhan Tu Độc biết hắn đã nhớ lại, bất quá vẫn là đang cố giả bộ không nghe y nói cái gì.
“Khi đó ta đối với ngươi tuổi còn nhỏ nói nam nhân thắt lưng phải có sức lực chứ không sẽ bị chê cười, lúc đó ngươi đã rất đáng yêu rồi, làm cho ta không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của ngươi.”
Nhan Tu Độc cứ đều đều nói: “Lúc đó ngươi vẫn còn rất thơ ngây, lúc nào cũng thích dính lấy ta hỏi đủ chuyện trên trời dưới dất, ta cũng không biết ngươi thật là không biết hay giả bộ không biết, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy ngươi tìm đến ta, trái tm ta liền nở hoa đến phi thường, phi thường cao hứng, khi đó ngươi vừa mới học được một bộ quyền pháp, còn mấy tư thế chưa đúng, ta sửa lại cho ngươi mấy lần, ngươi còn nhớ không?
Nhan Tu Độc đem ánh mắt nhìn đến Nguyệt Ảnh, hắn đương nhiên không có trả lời.
Nhan Tu Độc lại tiếp tục nói: “Sau khi luyện công xong, ngươi nhào vào vòng tay ta, quấn quít lấy ta vòi vĩnh ta lau mồ hôi cho ngươi, những giọt mồ hôi trên người ngươi đều tỏa sáng lấp lánh, ta…”
Hít vào một hơi thật sâu, Nhan Tu Độc mới có thể tiếp tục nói: “Ta khi ấy đã sinh ra một cảm giác kì quái với ngươi, từ đó trở đi, ta bắt đầu trốn tránh ngươi.”
Ánh mắt Nguyễn Cầu Hận vẫn chưa từng di chuyển, Nhan Tu Độc cúi đầu nhìn khăn bố trắng tinh trên tay, một đoạn kí ức đó cho dù giờ phút này nhớ lại, vẫn làm cho trái tim y kích động không thôi, từ khi Nguyệt Ảnh mười hai tuổi đã làm cho y mê luyến yêu đến điên cuồng không thể ngừng lại.
“Ta đối với ngươi sinh ra một loại dục vọng đáng xấu hổ, muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, thậm chí…”
Nhan Tu Độc ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo của Nguyệt Ảnh, y hi vọng hắn có thể hiểu được lưu luyến si mê của y, hiểu được thật rõ tình yêu của y đối với hắn chứ không phải là thương hại hay xót xa dối trá nông cạn.
“Thậm chí trong mỗi giấc mộng của ta, không khi nào ngừng mơ tới mình cuồng nhiệt xâm phạm ngươi, ta hoàn toàn không có cách nào tự khống chế bản thân không được nhớ đến ngươi, luyến ái ngươi, vì vậy ta thử rời xa ngươi, hết lần này đến lần khác nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ phức tạp nhất, càng xa sơn trang càng tốt. Nhưng mà mỗi một lần quay về sơn trang nhìn thấy ngươi, cảm giác này lại càng tăng mạnh…”.
“Ha…” Nguyễn Cầu Hận không giống như mấy ngày trước không nghe không thấy không để ý đến lời y, hắn phát ra tiếng cười khinh miệt thong thả nghiêng đầu, hơi thở đùa cợt phả lên trên mũi y. ‘Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy dục vọng hạ lưu của ngươi đối với ta sao?”
Hắn dựa đầu lên vai Nhan Tu Độc, cánh tay lạnh lẽo như độc xà từ từ bò lên ngực y, nhéo lên đó tựa như muốn đem lồng ngực y xé toạt ra.
“Ngươi nguyện ý hủy trang vì ta sao? Ngươi nguyện ý thay ta gánh lấy tội danh đại ma đầu vô tình vô nghĩa trong thiên hạ sao?” Hắn oán hận nói: “Khi mà kẻ kia không ngừng lăng ngược ta, ngươi có dám gì cứu ta mà đi làm những việc hủy hoại danh dự của ngươi như vậy không?”
Nhan Tu Độc im lặng.
Nguyễn Cầu Hận ngước đôi mắt âm u lạnh lẽo lên, trong con ngươi sâu không thấy đáy chứa đầy cừu hận, cừu hận này thiêu đốt tận nơi sâu nhất trong linh hồn hắn, thống khổ càng sâu, thiêu đốt lại càng mạnh mẽ.
“Ngươi không làm được, bởi vì ngươi chỉ là ngụy quân tử chỉ chuyên nói ra những lời hư tình giả ý, nếu ngươi có thể làm được, ngươi đã có thể bảo vệ được ta từ rất lâu.”
Nguyệt Ảnh… hắn tại sao lại nghĩ như vậy?
Tiếng nói Nguyễn Cầu Hận nhát gừng, hận ý trong lời của hắn không ngừng tóe lửa.
“Ngươi dám nói là cái gì ngươi cũng không biết sao? Khi toàn bộ sơn trang tứ bề nổi lên lời dị nghị, ngươi nói ngươi không biết hắn đối đãi với ta như thế nào? Lời nói dối vô sỉ như vậy ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?”
Y quả thật là không biết, nhưng mà y cũng chẳng thể biện bạch được gì.
Là y vẫn một mực trốn tránh Nguyệt Ảnh, bưng tai bịt mắt không để ý đến bất cứ chuyện gì liên quan tới Nguyệt Ảnh; nếu y có thể sớm phát hiện những chuyện này, Nguyệt Ảnh sẽ không bị thi ngược suốt bao năm, sẽ càng không thể tạo thành cá tính như ngày hôm nay.
“Cút, ta không cần kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi ở chổ này, ta biết ngươi cái gì cũng làm không được, ngươi muốn đeo tiếng thơm trên người, nhưng thật ra ngươi chỉ là ngụy quân tủ vô tình vô nghĩa, cút đi cho khuất mắt ta.”
Nhan Tu Độc nghe hắn nói xong cũng không có trả lời, y không giết bá nhân, bá nhân nhưng lại vì y mà chết, lúc đầu chỉ cần y chú ý đến Nguyệt Ảnh nhiều hơn một chút, dù chỉ là một chút, vậy thì Nguyệt Ảnh có thể sẽ không phải nếm trải những đãi ngộ tàn nhẫn như vậy, lại không đem tính tình thay đổi như bây giờ.
Là y hại hắn, là y nhu nhược chỉ biết trốn tránh, mới làm cho Nguyệt Ảnh khốn đốn như vậy.
Hơn nữa Nguyệt Ảnh nói không sai, y dám chống đối lại sư phụ sao?
Ngay cả cho dù biết được sư phụ làm loại chuyện tán tận lương tâm không bằng cầm thú này với hắn, y có thể có dũng khí vì Nguyệt Ảnh mà trở mặt với sư phụ, phản bội sư môn, thậm chí… Thậm chí mang tội danh sát sư diệt đệ trên lưng sao? Sau đó trốn chui trốn nhủi như chuột nhắt để cho người đời thóa mạ sao?
Y thật sự có thể vì Nguyệt Ảnh mà hi sinh tới nước này, có thể làm mọi chuyện như vậy cho hắn sao?
Hi sinh tất cả, chỉ để đổi lại Nguyệt Ảnh, y thật sự sẽ nguyện ý sao?
Y không biết, thật sự là không biết nếu như biết được sự thật ngay từ đầu, đến tột cùng sẽ làm như thế nào? Có lẽ cũng giống như lời Nguyệt Ảnh nói, y không dám, y đúng là muốn có tiếng thơm, căn bản không dám kết thù với bất kì kẻ nào, càng huống chi là đeo trên lưng tội danh sát sư này.
Nhan Tu Độc không nói gì, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh nan kham.
Nguyễn Cầu Hận chỉ ra cửa phòng hét lớn: “Cút, ta muốn nghỉ ngơi.” Hắn quay đầu nằm xuống giường nhắm mắt lại như ngủ, nói rõ không muốn đế ý đến y nữa.
Thấy Nhan Tu Độc đang trong tình thế nam kham, Hứa Thương Thương bên ngoài bèn gõ cửa, thấp giọng nói: “Có người nói ta là nhị sư đệ Lương Thanh Nghĩa và bảo bối nhi tới đây, bọn họ đã tới rồi.”
Nghe vậy, Nhan Tu Độc đứng lên, đối với người tâm ái đang ngủ liền kiểm tra lại lần nữa chăn đệm cho hắn, y ôn nhu chăm sóc, nhưng mà Nguyễn Cầu Hận vẫn làm như không nhìn thấy, chờ thêm một lúc, y mới nhẹ bước đi ra ngoài.
“Cha…”
Bảo bối nhi gầy đi thấy rõ, Nhan Tu Độc khi nhìn thấy con thật sự rất sốc, y nhớ kĩ trước kia lúc gặp lại bảo bối nhi trong lâu so với lúc này còn béo hơn rất nhiều, mà bảo bối nhi sắc mặt cũng không có xanh lét như bây giờ, tại sao lại gầy đến mức này chứ!
“Con tại sao lại gầy đến như vậy?”
Bàn tay to của Lương Thanh Nghĩa nhẹ gõ gõ lên đầu của bảo bối nhi, “Đại sư huynh, bảo bối nhi không có bị bệnh, chính là ham chơi không chịu ăn cơm, ta nói nó ăn cơm, nó nói nó không muốn ăn, không hiểu được tại sao nữa? Có phải là nó nhớ ngươi không?”
“Vậy con bây giờ có muốn ăn cơm không? Bảo bối nhi.”
Bảo bối nhi ra sức lắc đầu, dương như chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.
Nhưng mà Lương Thanh Nghĩa lại hằn học nói ra suy nghĩ trong đầu: ‘Đại sư huynh, ngươi để lại thư nói là tên súc sinh kia sinh bệnh, ngươi muốn đến xem, nhưng mà cái này đâu có liên quan gì tới chúng ta? Ôi! Tính tình của ngươi cho dù rất tốt, nhưng hắn cho dù có chết, cũng không liên quan gì tới chúng ta mà!”
Tao ngộ của Nguyệt Ảnh y không muốn nói với bất kì kẻ nào, huống chi hiểu lầm của Lương Thanh Nghĩa đối với Nguyệt Ảnh vốn đã rất sâu, lại còn thêm kính trọng đối với sư phụ, nói chuyện này, chỉ càng khiến cho hắn không tin mà thôi.
“Không được nói như vậy, nhị sư đệ, Nguyệt Ảnh hắn không có lỗi, hắn vẫn là người ta quan tâm nhất trong lòng, ngươi chú ý một chút.”
“Nhưng hắn là đại ma đầu, là súc sinh…” Lương Thanh Nghĩa còn chưa nói xong, lại bị cắt ngang.
Lời nói Nhan Tu Độc phút chốc trở nên uy nghiêm: “Đừng có nói những lời hủy hoại Nguyệt Ảnh như vậy trước mặt ta, Thanh Nghĩa, rất nhiều chuyện ngươi không thể hiểu, nhưng mà Nguyệt Ảnh hắn… Hắn bị biến thành như hôm nay, chúng ta cũng phải có trách nhiệm.”
Lương Thanh Nghĩa căn bản chẳng nghe thấy gì cả, ti tiện nói: ‘Đại sư huynh, ngươi và sư phụ đúng là người tốt, mới có thể hết lần này đến lần khác nói những lời có cánh về Nguyệt Ảnh, các ngươi lúc nào cũng cho rằng Nguyệt Ảnh thiện lương, nhưng Nguyệt Ảnh là loại người như thế nào, những ngày làm tôi tớ trong lâu này, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra sao? Hắn câu dẫn sư phụ không còn chưa đủ, lại còn muốn câu dẫn đại sư huynh ngươi…”
“Câm mồm, Thanh Nghĩa.”
Lương Thanh Nghĩa nhìn thoáng qua bảo bối nhi, có tiểu hài tử ở đây, hắn cũng không nên nói này nói nọ, cho nên không thể làm gì khác hơn là rất không cam lòng mà câm miệng lại, nhìn thấy bảo bối nhi khóc, làm cho Lương Thanh Nghĩa không nhịn được nói: “Đứa nhỏ này là bị cái gì vậy? Dọc đường đi lúc nào cũng khóc, nói ngươi nhớ cha, bây giờ cha ngươi đang đứng trước mặt, ngươi lại vẫn tiếp tục khóc, ngươi không bi
ết còn tưởng rằng ta lén đánh ngươi, làm cho ngươi đi được phải chịu rất nhiều ủy khuất sao.”
“Ta không nhớ cha, ta chính là sợ hãi…”
Lương Thanh Nghĩa thấy nó nói chuyện không đầu không cuối, hơn nữa suốt quãng đường đi lúc nào bảo bối nhi cũng khóc ròng, cơm nước chẳng chịu ăn, ngày nào cũng đòi ngủ chung với hắn. Chiếu cố nó so với chiếu cố một đứa trẻ con khác mệt hơn rất nhiều.
“Sợ cái gì?”
“Sợ có người hại thúc thúc.”
Lương Thanh Nghĩa tưởng rằng nó đang mơ ngủ, hay là đang nói mớ.
Nhan Tu Độc đem bảo bối nhi ôm vào lòng, không thể giải thích được tại sao con lại nói như vậy. “Làm sao vậy? Bảo bối nhi, con tại sao lại nói như vậy?”
Bảo bối nhi quệt nước mắt nói: “Lão gia gia mà lần trước ta nắm tay, sau đó lại té xỉu.”
Lương Thanh Nghĩa đã sớm biết được chuyện này, bảo bối nhi không phải là té xỉu, mà là bị người khác hạ độc, sau đó bọn họ mới phải bất đắc dĩ mà đi khẩn cầu Nguyệt Ảnh chữa trị cho bảo bối nhi.
“Đúng vậy, con lúc đó chính là bị trúng độc, tới nơi này cầu Nguyệt Ảnh thúc thúc chữa trị cho con, sau đó con lại còn biết cả Thương di, có phải không?”
“Người kia suốt dọc đường cứ dùng ánh mắt rất đáng sợ trừng ta, hắn còn nói… còn nói nếu ta đem chuyện này nói ra, hắn sẽ giết Lương thúc thúc! Ánh mắt của hắn rất đáng sợ, ta sợ thúc thúc sẽ xảy ra chuyện…”
Bảo bối nhi vừa nói tới đây, nước mắt nước mũi lại trào ra, nói rõ thời gian này nó phải chịu đựng lo lắng khổ sở tới mức nào.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi đang ngủ mớ sao? Sao lại có ai sẽ hại ta chứ, nhưng lại có thể nói chuyện với ngươi và uy hiếp ngươi, ta dọc đường đi hết mực che chở cho ngươi, chưa từng nhìn thấy có người nào nói chuyện với ngươi.”
“Có, chính là thúc thúc vẫn luôn nói chuyện với hắn, hắn là lão gia gia đó
Nhan Tu Độc hướng mắt nhìn Lương Thanh Nghĩa, Lương Thanh Nghĩa lộ ra vẻ mặt điên cuồng giận dữ, hiển nhiên bảo bối nhi đã chọc giận hắn, làm cho hắn cực kì bực mình.
“Ngươi là con nít mà sao lại thích nói dối vậy, ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?”
Nhìn xung quanh chỉ có y, Lương Thanh Nghĩa, cùng bảo bối nhi tất cả ba người, Nhan Tu Độc nghe ra ý rồi hướng ra ngoài, hỏi: “Ngươi dẫn người ngoài đi vào trong lâu sao? Thanh Nghĩa?”
Lương Thanh Nghĩa hung tợn trừng mắt nhìn bảo bối nhi, xô bảo bối nhi ra, tức giận nói: “Bảo bối nhi không biết nên nói hưu nói vượn, ta đúng là dẫn người vào đây, là muốn để cho đại sư huynh kinh hỉ một phen. Đáng lẽ một tháng trước đã muốn nói với ngươi rồi, nhưng sư phụ vẫn nói từ từ đã, ta mới chưa có nói với đại sư huynh ngươi…”
“Sư phụ? Sư phụ không phải đã qua đời sao?” Nhan Tu Độc ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ta cũng tưởng sư phụ đã chết trong lần sơn trang bị hủy rồi, nhưng mà thì ra hắn không chết, chỉ là bị trọng thương, trốn đi điều trị. Hắn còn nói không muốn so đo chuyện ngày xưa, hắn nói nhất định là lúc đầu đã làm ra chuyện gì đó khiến cho Nguyệt Ảnh chán ghét, cho nên Nguyệt Ảnh mới có thể vì vậy mà giết người đốt trang, hắn muốn gặp lại Nguyệt Ảnh, đem chuyện này nói rõ ràng…”
Lương Thanh Nghĩa giống như đang tự nói với mình, Nhan Tu Độc vừa nghe xong trống ngực liền phi loạn.
“Ngươi nói sư phụ còn sống, ngươi còn đem sư phụ vào trong lâu?”
Lương Thanh Nghĩa vốn rất bất mãn với Nguyệt Ảnh, cả giận nói: “Đúng vậy, thật không biết Nguyệt Ảnh tại sao lại có phúc như vậy, ngay cả hắn phạm phải tội nghiệt lớn như vậy, sư phụ vẫn muốn tha thứ cho hắn, thậm chí còn muốn nói rõ ràng với hắn. Ta mặc dù trong lòng rất không muốn để cho sư phụ gặp lại kẻ mặt người dạ thú như Nguyệt Ảnh, nhưng mà sư phụ nói phải lấy nhân đức đối đãi với người, phải biết rộng lòng tha thứ cho kẻ khác, cho nên ta mới đưa sư phụ vào trong lâu, để cho sư phụ tìm Nguyệt Ảnh một lần nói rõ, cũng để cho sư phụ tha thứ hắn.”
“Ngươi có nói cho sư phụ biết Nguyệt Ảnh ở phòng nào không?”
Trong nháy mắt, máu Nhan Tu Độc tất cả đều bị dồn lên não, vừa nghe Lương Thanh Nghĩa mở miệng nói: “Tất nhiên” hai chữ, y đã không thể nói được gì nữa với Lương Thanh Nghĩa.
Y lảo đảo xoay người xông ra ngoài, không cách nào tưởng tượng sư phụ vì sao còn muốn tìm đến Nguyệt Ảnh, mà Nguyệt Ảnh làm sao có thể nhìn lại cái kẻ từng thi bạo đối với hắn chứ.
Ngay cả cho dù bề ngoài của hắn có lạnh như băng vô tình vô nghĩa nhưng mà trong lòng hắn vẫn như cũ rất yếu ớt chẳng thể chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa.
“Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Lương Thanh Nghĩa khó hiểu mà nhìn sắc mặt đại biến của Nhan Tu Lộc, sao tự nhiên lại hấp tấp lao ra ngoài, giống như là có chuyện gì hết sức nghiêm trọng đang xảy ra.
Hắn lặng đi một chút, sư phụ chỉ nói là muốn gặp Nguyệt Ảnh, hơn nữa là muốn tha thứ cho hắn, việc này có gì nghiêm trọng sao? Sư huynh vì sao lại làm ra cái vẻ mặt này? Trong lòng hắn cảm thấy hoảng hốt, cũng lập tức phóng theo.