Lão già vẫn còn nhớ rất rõ da thịt của Nguyệt Ảnh nõn nà như thế nào, mặt dù khuôn mặt hắn đã góc cạnh hơn khi mười mấy tuổi, nhưng mà vẫn mang theo phong thái diễm lệ, so với dĩ vãng càng làm cho lão khó kềm chế.
“Ta biết ngươi vẫn một mực chờ ta tới đón ngươi…”
Lão thân thiết lầu bà lầu bầu, vuốt lên khuôn mặt bị lửa thiêu bỏng, lão cười, vết thẹo trên mặt nóng rát giần giật liên tục.
Có một chút đau đớn, nhưng mà loại đau đớn này làm cho lão tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc đầu lão vốn đã hôn mê hấp hối, nếu không phải tại lửa thiêu lên da thịt lão, làm cho lão đau đến tỉnh lại, lập tức chạy trốn, chỉ sợ cũng đã chết rồi.
Hai cánh môi đỏ hồng đầy đặn của Nguyệt Ảnh, làm cho lão cứ mãi miết nhìn theo, chỉ bất quá chuyện nào nên làm trước thì làm.
Nguyệt Ảnh của lão vĩnh viễn lúc nào cũng đẹp đến như vậy, hơn nữa chỉ thuộc duy nhất về một mình lão, đôi môi thơm mát của hắn, xương cốt mềm mại, vĩnh viễn tất cả đều phải thuộc về lão.
Từ trong miệng Lương Thanh Nghĩa, lão nghe được gian tình của Nhan Tu Độc cùng Nguyệt Ảnh, lão phẫn nộ thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng, Nguyệt Ảnh của lão mà lại bị Nhan Tu Độc chiếm tiện nghi sao, tên đại đệ tử nhu nhược vô năng đó dựa vào cái gì mà dám lên giường cùng Nguyệt Ảnh!
Nhưng mà tính cách của Lương Thanh Nghĩa không có khả năng nói dối, càng huống chi đối với những loại chuyện như thế này hắn càng chán ghét phải nói dối.
Lão biết rồi, nhất định là bởi vì lão khôn có ở đây, Nguyệt Ảnh tịch mịch, cho nên mới rơi vào vòng tay Nhan Tu Độc. Nhưng mà giờ lão đã trở về, Nguyệt Ảnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị tịch mịch nữa… Vĩnh viễn sẽ không.
“Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh…”
Lão nhẹ nhàng rì rầm, nói chuyện giống như là đang hát, lưỡi kiếm sắc bén trong tay lão cũng theo lời nói, chuyển động chậm rãi trong không khí.
Nguyệt Ảnh lúc nãy chợp mắt, cuối cùng lại ngủ thiếp đi, trong một thấy có người gọi tên hắn, âm thanh khiến hắn căm ghét, làm cho trán hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Tựa như vô số lần giãy dụa trong ác mộng, hắn biết mở mắt ra sẽ nhìn thấy cái gì. Nhưng hắn vẫn nín thở lại, chậm rãi đem hai mắt mở ra, cần phải đối mặt, vĩnh viễn không thể không đối mặt.
Hiện ra hình ảnh một nam nhân bị đại hỏa hủy diệt nửa khuôn mặt, đối với hắn lộ ra mê luyến cố chấp tươi cười, cái tay gầy như que củi của lão khẽ vuốt lên mặt hắn, nhẹ nhàng gọi, không ngừng tuyên bố quyền sở hữu của lão.
“Nguyệt Ảnh, ngươi là của ta, ngươi là của ta.”
Yết hầu của hắn giống như bị ai siết chặt, không thể phát ra thanh âm, nhưng mà người trước mắt hắn cho dù có già đi, có bị hỏa thiêu hủy hoại dung nhan, hắn vẫn biết được kẻ đó là ai.
“Không… Không…” Nguyễn Cầu Hận phát ra tiếng gào thảm thêết, nhưng lại giống như dã thú bị dồn vào đường cùng hào hển thở gấp, ác mộng kia lại đến.
Tựa như khi hắn mười bốn tuổi, người này sải bước đến bên giường hắn, sau đó hắn liền bị hãm sâu vào địa ngục, không có cách nào quay đầu lại…
Toàn thân hắn không thể động đậy.
Mà lão già kia tựa như ngửi thấy mùi thơm trên người hắn liền dí mặt tới gần, lộ ra vẻ mặt say mê, hé ra khuôn mặt chồng chất những vết thẹo do hỏa thiêu để lại.
“Nguyệt Ảnh của ta, ngươi vẫn đẹp như vậy, ta tìm ngươi thật lâu, ngươi hóa ra lại ở đây, không có người quen thuộc thì chẳng thể đi vào. Ta vẫn nghĩ biện pháp, phải làm như thế nào mới có thể gặp lại ngươi…”
Giọng nói của lão bởi vì khi sơn trang bị hủy hít vào quá nhiều khói mà trở nên hết sức a ách khó nghe, những ngón tay khô đét như quỉ đói hướng đến vạt áo Nguyệt Ảnh không ngừng vuốt ve.
“Ta biết ngươi nhất định là đang nhớ ta, ngươi chỉ giận ta không chịu đem toàn bộ tinh lực đặt lên người ngươi, cho nên mới cầm kiếm giết ta, thiêu hủy những kẻ thích nói lời đơm đặt, cho nên bây giờ ta tới… Ta cam đoan sẽ càng thương ngươi hơn so với lúc trước, càng sủng ái ngươi.” Lão tựa như nghe thấy chuyện vui tự cười rộ lên.
Nguyễn Cầu Hận hướng tay phải đến một chỗ, nhưng mà thanh kiếm vốn để ở đó đã không còn nữa, hai cánh tay xấu xí của lão già ghê tởm đó bắt đầu sờ loạn xuống đùi hắn.
Toàn thân hắn run rẩy, ác mộng từ năm mười bốn tuổi ép lỗ tai hắn đau đớn, cảm giác làn da giống như bị đỉa bám vào, mạnh mẽ chế trụ hai chân hắn.
Trong hoảng hốt, chữ “trốn” liền xuất hiện trong đầu hắn.
Nhưng đã từng trốn rất nhiều lần, mỗi lần bị bắt trở về, chờ đợi hắn chính là những cực hình nan kham không tưởng tượng ra được.
Có lẽ hắn trốn không thoát, vĩnh viễn cũng không thể trốn thoát…
“Đẹp quá, Nguyệt Ảnh, ngươi chỉ là bởi vì ta không có ở đây, rất tịch mịch rồi, cho nên ngươi mới quấn lấy tên tiểu tử Nhan Tu Độc kia? Bây giờ ta đã trở về, sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi, không bao giờ cần phải để người khác an ủi tịch mịch của ngươi nữa rồi.”
Như trở lại thời điểm mười bốn tuổi bị giam cầm, trong lòng Nguyễn Cầu Hận chỉ còn có tuyệt vọng, nhưng hắn nhìn khuôn mặt xấu xí trước mắt, ngẩn ngơ nói: “Đại sư huynh sẽ đến cứu ta.”
Lão già đột nhiên biến sắc, dùng sức bóp chặt cổ Nguyệt Ảnh, oán hận tận xương tủy hóa thành tiếng tức giận hét to: “Ta không cho phép ngươi dùng vẻ mặt này nghĩ về y, ngươi là của ta, là của ta, y sẽ không dám tới cứu ngươi đâu, nếu y tới, ta liền một kiếm chém chết y!
Y chỉ là kẻ nhu nhược vô năng, không dám chống đối lại ta, lại càng
không có dũng khí liếc mắt nhìn ngươi một cái, ngươi là của ta, là của ta…”
Oán hận bốc lửa văng tung tóe khắp nơi, lão già nhịn không được mà bàn tay trở nên run rẩy.
Nguyệt Ảnh lúc nào trong mắt cũng chỉ có Nhan Tu Độc, đôi mắt trong sáng chứ đầy yêu thương theo thời gian càng lúc càng thịnh vượng, Nhan Tu Độc càng lớn càng anh tuấn, mặc kệ lão có xử phạt Nhan Tu Độc như thế nào, thậm chí là lớn tiếng trách oan y, mọi người trong trang đều cho rằng lão quá nghiêm khắc với tên đại đệ tử này.
Mà Nguyệt Ảnh thì chỉ cần vừa nhìn thấy Nhan Tu Độc liền toét miệng cười, nụ cười đáng yêu rạng rỡ đó chưa bao giờ vì người thứ hai mà xuất hiện, thậm chí hai người còn không cố kị gì mà ôm ôm ôm, lão khi tận mắt nhìn thấy bụng luôn đầy lửa giận.
Lão biết hai người đó một ngày nào đó sẽ lên giường với nhau, cho dù Nhan Tu Độc không dám, Nguyệt Ảnh cũng sẽ có một ngày phản bội lão, cũng giống như mẹ của hắn phản bội lão, mà bò lên giường cùng với một kẻ vô sỉ khác; Nguyệt Ảnh chỉ cần biết được sự tình, nhất định sẽ chẳng biết liêm sỉ mà câu dẫn Nhan Tu Độc.
Lão không cho phép chuyện này phát sinh, Nguyệt Ảnh là của hắn, từ giây phút hắn sinh ra đã là như vậy, hắn chính là của lão, những người khác đừng hòng mơ tưởng tới có thể cướp Nguyệt Ảnh ra khỏi tay lão.
Cho nên kể từ khi mười bốn tuổi, lão liền cướp đoạt đi vui vẻ của Nguyệt Ảnh, không ngừng lưu lại trên người hắn ấn kí của mình, hắn là của lão, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi.
Lão nói như tuyên án: “Ta sẽ không đem ngươi giao cho bất kì kẻ nào, Nhan Tu Độc chỉ là một con chó, hắn sao dám đeo bám ngươi, ngươi là của ta, mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể ngươi đều là của ta.”
Cửa phòng phút chốc bị phá tan, Nhan Tu Độc xông vào bên trong, vừa vặn nhìn thấy lão già siết cổ Nguyệt Ảnh, rõ ràng là muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Cái gì mà tôn sư trọng đạo, dưỡng dục chi ân, tất cả y đều quên hết, y xông lên phía trước, kéo cánh tay lão già đang bóp cổ Nguyệt Ảnh lôi ra.
“Sư phụ, ta cầu ngài đừng hành hạ Nguyệt Ảnh nữa, Nguyệt Ảnh đã không thể chịu được nữa đâu…” Y gào lên khàn cả tiếng.
Nguyễn Cầu Hận thuận thế ngã vào trong vòng tay Nhan Tu Độc, ngón tay trắng nõn run rẩy nắm lấy ống tay áo Nhan Tu Độc, thân thể trắng mịn của hắn tình nguyện khuất phục trong vòng tay Nhan Tu Độc.
Chỉ xem tới tình cảnh này, lão già liền biết chắc hai người bọn họ sớm đã có quan hệ không sạch sẽ.
Oán hận trong đầu lão bùng nổ, lão có thể tha thứ cho Nguyệt Ảnh nhất thời tịch mịch mà ngã vào vòng tay Nhan Tu Độc, nhưng mà lão không có cách nào chịu được Nguyệt Ảnh lại đi yêu Nhan Tu Độc. Nguyệt Ảnh là của lão, Nhan Tu Độc kia không được đoạt đi.
“Ngươi là kẻ vô dụng nhu nhược, ngươi dám chiếm Nguyệt Ảnh của ta, ngươi đáng ra phải chết trong lúc sơn trang bị hủy chứ, vốn là Nguyệt Ảnh… Nguyệt Ảnh…”
Nguyệt Ảnh giết người hủy trang, nhưng lại bỏ qua cho duy nhất Nhan Tu Độc, thậm chí trước mặt Nhan Tu Độc, cũng không có dùng một kiếm đâm thẳng vào ngực Lương Thanh Nghĩa, mà chỉ đâm vào chân hắn, cắt đi gân mạch của hắn; chính là bởi vì Nguyệt Ảnh không nỡ giết Nhan Tu Độc, lại càng không muốn trở nên tàn nhẫn vô tình trước mặt Nhan Tu Độc.
Nhan Tu Độc sớm đáng chết, y đáng ra nên chết từ bốn năm trơớc kìa.
Tay trái của lão liền chụp lấy thanh kiếm trên giường, đâm thẳng vào ngực Nhan Tu Độc, hoàn thành chuyện đáng ra bốn năm trước Nguyệt Ảnh nên làm, lão há mồm cười sằng sặc điên dại.
“Như vậy thì ngươi chẳng thể đoạt được Nguyệt Ảnh của ta nữa.”
Nhan Tu Độc nhìn vào lợi kiếm đâm vào ngực mình, giống như không thể tin được một kiếm kia đã cắm vào thân thể mình, nhưng mà chính là do sư phụ động thủ, trong tay y đều là máu của mình.
“Không… không…” Nguyễn Cầu Hận đã trở nên tỉnh táo, thê lương gào lên thảm thiết.
Lương Thanh Nghĩa đi tới trước cửa, vừa vặn nhìn thấy một màn này, hắn trợn mắt há hốc mồm miệng vọt vào trong cánh cửa, không thể giải thích mà nhìn vào lão già không ngừng cười điên dại kia.
“Sư phụ, ngài tại sao… tại sao…”
Lão già không ngừng cười to, nhưng lại chẳng thể che dấu được vẻ mừng rỡ như điên trên mặt, cũng không còn ai tranh đoạt với lão nữa, Nguyệt Ảnh sẽ lại giống như trước chỉ có thể ở bên người lão; chỉ cần Nhan Tu Độc chết, Nguyệt Ảnh sẽ giống như trước chỉ có thể ở bên người lão.
“Nhan Tu Độc tội đáng chết vạn phần, y dám làm nhục Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh sau này sẽ là tân sư nương mới của các ngươi, chúng ta sẽ làm lại một sơn trang mới. Lương Thanh Nghĩa, ngươi sau này chính là đại sư huynh của mọi người…”
Lương Thanh Duyệt nhìn vẻ mặt điên cuồng của lão già, sự điên cuồng trên người lão không ngừng bùng phát, trực giác báo cho hắn biết người này đã điên rồi.
Mà Nhan Tu Độc đối với hắn có bao nhiêu tốt đẹp, Lương Thanh Nghĩa không phải là kẻ ngu, đương nhiên đều biết.
Hắn bị Nguyệt Ảnh cơ hồ phế đi võ công, Nhan Tu Độc đi cầu danh y ở khắp nơi, đại giang nam bắc gian gian khổ khổ, chỉ để đổi lấy một hi vọng cho đôi chân hắn, nhưng mà chưa từng bao giờ nói cho hắn biết cái giá phải trả khi cầu y lớn tới mức nào.
Chân bị thương không thể chữa trị, hắn vô cớ nổi điên, có khi nói chuyện với Nhan Tu Độc hết sức xấc láo, lại thường thường nổi giận vô cớ, Nhan Tu Độc biết được tâm tình của hắn, chỉ yên lặng chịu đựng.
Càng đừng nói hắn ăn chơi trác tác, ngân lượng đều là của Nhan Tu Độc tân tân khổ khổ làm ra, hắn tiêu xài không nương tay, Nhan Tu Độc cũng không trách một lời; nhiều lắm khi thấy hắn nổi điên quá mức, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên bảo vài câu, muốn nói cho hắn biết quay đầu vẫn còn kịp, không nên lãng phí tiền đồ tốt đẹp.
“Đại sư huynh…”
Lương Thanh Nghĩa rớt nước mắt, không dám tin vào lão già trước mắt mình, trước kia hắn đối với nhất cử nhất động của sư phụ không dám có nửa câu nghi ngờ, nhưng mà hiện nay hắn không có cách nào không hỏi.
“Sư phụ, ngài điên rồi sao? Tại sao lại đối với đại sư huynh như vậy…”
Lão già sắc mặt ngưng trọng, “Thanh Nghĩa, y không phải là sư huynh của ngươi, hắn là kẻ đê tiện đi quyến rũ sư nương của ngươi…”
Trong lòng hắn chỉ có một sư nương, như thế nào lại có thể thừa nhận Nguyệt Ảnh là sư nương? Bất luận Nguyệt Ảnh là thân nam nhi hay là tâm tính Nguyệt Ảnh tà ác chẳng khác chi ma đầu, hắn làm sao có thể trở thành sư nương được chứ?
“Sư nương, sư nương đã chết, đã bị Nguyệt Ảnh giết chết rồi…”
“Là ta giết ả ta, ta đã hảo tâm khuyên ả trở về nhà mẹ đẻ, ta đã bỏ ả, muốn cưới Nguyệt Ảnh, nhưng ả lại nổi cơn điên mà cầm kiếm chỉa vào ta. Ả đàn bà này, luôn làm khó mĩ sự của ta và Nguyệt Ảnh, chi bằng một kiếm giết quách càng khỏe.” Lão già bình tĩnh phun ra từng lời.
Nghe vậy, môi Lương Thanh Nghĩa không ngừng run rẩy, cũng không còn lời nào để nói về sự điên cuồng của sư phụ, hơn nữa chính là hắn đem kẻ điên này vào trong Cầu Hận lâu, để cho hắn một kiếm giết lấy người có ân với hắn là Nhan Tu Độc.
Hắn đem tầm mắt nhìn đến Nguyệt Ảnh, sắc mặt Nguyệt Ảnh tái nhợt, hắn ở trong lòng Nhan Tu Độc, toàn thân không ngừng run rẩy, dường như không thể chịu được việc Nhan Tu Độc một chút nữa thôi sẽ chết, giống như là có một cảm giác cuồng loạn đánh thẳng vào trong ngực hắn, làm cho hắn chẳng thể nào thừa nhận.
“Nguyệt Ảnh, đi thôi! Ngươi vĩnh viễn đều phải thuộc về ta…”
Lão già nhỏ nhẹ nói chuyện với Nguyệt Ảnh, nhưng mà tay lão lại thô bạo kéo Nguyệt Ảnh ngã xuống.
Nguyễn Cầu Hận lung lay muốn té ngã nhưng Nhan Tu Độc lại dùng chút khí lực cuối cùng kéo hắn trở lại, một hơi cũng chẳng thể thở được nữa.
“Đừng đi theo hắn, Nguyệt Ảnh, đi vào mê hồn trận phía trước, hắn ta trước kia không vào được, cho nên không thể làm gì khác ngoài hạ độc bảo bối nhi, muốn chúng ta đến đây, lợi dụng Thanh Nghĩa dẫn hắn vào trong. Ngươi vào mê hồn trận nhanh đi, hắn sẽ không thể chế trụ được ngươi, bởi vì hắn căn bản không biết phải phá trận như thế nào.”
Sắc mặt Nguyễn Cầu Hận trắng bệch còn hơn tuyết, nhưng hai con mắt lại đen thẳm đến dọa người, nhưng mà đôi mắt lạnh như băng kia khi nhìn đến Nhan Tu Độc lại mang theo vài tia tình cảm ấm áp.
Nhan Tu Độc dùng hết sức tàn ôm lấy hai chân lão già, quát to với Nguyệt Ảnh: “Đi, Nguyệt Ảnh, trước kia ta không cứu được ngươi, nhưng mà bây giờ thì ta có thể…”
Y còn chưa nói hết câu, lão già đã dùng toàn lực mà đá Nhan Tu Độc ra, tên tiểu tử không biết xấu hổ này, hóa ra còn dám nói ra những lời yêu thương mê loạn Nguyệt Ảnh của lão.
“Ngươi còn dám kích động Nguyệt Ảnh, ngươi cho rằng ngươi là ai của Nguyệt Ảnh, từ khi Nguyệt Ảnh mười bốn tuổi thì đã là người của ta, hắn như thế nào lại không muốn trở thành người của ta lần nữa chứ, ngươi là ai mà dám chạm vào hắn chứ…”
Lương Thanh Nghĩa rống giận: “Sư phụ, đại sư huynh đã trọng thương, ngài không nên lại…”
Cánh tay Nguyệt Ảnh nhanh như gió vung tới, bạch y như mây trắng bị gió cuốn bay, hắn rút ra trường kiếm trước ngực Nhan Tu Độc dùng tốc độ sét đánh mà cắm thẳng vào ngực lão già kia.
Kiếm pháp của hắn tinh chuẩn tuyệt mĩ, làm cho Lương Thanh Nghĩa giống như nhìn thấy tia sét cuối trời, hắn chưa từng nhìn thấy kiếm pháp nào thần kì như vậy, so với kiếm pháp của sư phụ còn hoàn mĩ hơn rất nhiều, hắn giật mình kinh ngạc nhìn Nguyệt Ảnh trắng nhợt trước mặt.
“Nguyệt Ảnh… Ngươi… Ngươi…” Lão già run rẩy gầm rú chỉ vào Nguyệt Ảnh.
Nguyễn Cầu Hận cong môi cười, nụ cười của hắn lạnh lẽo như hàn băng, làm cho toàn thân người khác muốn đông thành đá, nhưng cũng đẹp như hoa mai trong tuyết, tươi đẹp khiến cho người khác muốn tôn thờ.
Hắn đã không còn là Nguyệt Ảnh mười bốn tuổi mặc cho người ta cường bạo, mà là đại ma đầu Nguyễn Cầu Hận khiến cho người trong võ lâm kinh hồn táng đảm, mỗi chữ mỗi câu hắn nói ra, từng từ từng chữ đều mang theo hàn băng vạn năm: “Ta yêu Nhan Tu Độc, ngươi nghe đã rõ chưa? Cho dù ngươi có cưỡng chiếm thân thể ta thêm lần nữa, trong lòng ta cũng chỉ có Nhan Tu Độc.”
Lão già há miệng, bướng bĩnh rống to: “Không có khả năng… Không có khả năng… Ngươi là người của ta… Vĩnh viễn đều là người của ta…”
“Ta vĩnh viễn cũng không bao giờ là người của ngươi.”
Thân ảnh Nguyễn Cầu Ảnh yêu mị như tuyết, thanh âm thanh lệ nhưng lại giống như tuyết g
iữa mùa đông, đối với lão nhân đang tìm chết kia chỉ có khinh bỉ, lão ta chẳng bao giờ có thể khống chế hắn được nữa, không bao giờ có thể nữa…
“Đại sư huynh cũng yêu ta, mơn trớn của y lên mỗi phân mỗi tấc cơ thể ta đều tốt hơn ngươi rất nhiều, càng yêu ta càng thêm nồng nàn, cả thể xác và linh hồn ta đều hòa tan trong tình yêu của y. Bao nhiêu tủi nhục ngươi gây ra cho ta, y đều đã xóa sạch.”
Thân thể lão già đột nhiên run rẩy kịch liệt, không biết là vì đau đớn nơi ngực, hai là bởi vì lão tưởng tượng đến những hình ảnh trong lời Nguyệt Ảnh, Nguyệt Ảnh cùng Nhan Tu Độc hai người trần trụi quấn quít, hơn nữa còn là Nguyệt Ảnh chủ động đem thân thể kiều mị phô bày trước Nhan Tu Độc, dùng vẻ mặt trần luân trong ái tình dưới thân Nhan Tu Độc mà lão chưa bao giờ thấy qua, hắn bởi thế mà run rẩy vì phẫn nộ.
“Ngươi chỉ có thể cường bạo ta không có năng lực phản kháng khi mười bốn tuổi, nhưng mà vĩnh viễn cũng không thể chiếm được trái tim của ta, mà ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.
Hắn đem mũi kiếm đâm mạnh, xuyên thấu ra sau lưng lão già kia.
Lão già không còn gì chống đỡ ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng nhìn những hình ảnh so với chết đi còn thống khổ hơn.
Nguyễn Cầu Hận chuyển hướng đến Nhan Tu Độc, hắn dùng sự ôn nhu chưa bao giờ chia sẻ với bất kì ai đem Nhan Tu Độc ôm vào trong lòng, hôn lên khắp nơi trên mặt y.
Nhan Tu Độc ôm lấy Nguyệt Ảnh, không nhịn được mà tham lam hút lấy, y không để ý đến vết thương của mình nữa, chỉ còn biết một điều duy nhất là từ nay về sau Nguyệt Ảnh vĩnh viễn không bao giờ phải gặp ác mộng nữa.
“May mà… ngươi không có việc gì…”
Bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được đây là đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm đến mức nào, hai con mắt của lão già cơ hồ muốn lọt ra ngoài, dùng hết hơi tàn còn lại nguyền rủa độc địa.
“Các ngươi vĩnh viễn cũng chẳng thể có hạnh phúc, Nhan Tu Độc cũng phải chết, ha ha ha… Y sẽ phải chết, y theo ta, người nào cũng không chiếm được ngươi.”
“Ngươi chưa từng nghe qua vì sao trong võ lâm đều nói ta là ma đầu, nhưng không ai dám động tới một sợi lông chân của ta sao? Bởi vì bọn họ đều biết, chỉ không phải đã chết, đưa đến chỗ của ta là có thể cứu. Một tháng sau, đại sư huynh đã có thể chạy loạn khắp nơi rồi.” Nguyễn Cầu Hận cong môi cười, giống như đang miệt thị sự ngu xuẩn của lão già kia.
Ngón tay của y dùng một thủ pháp kì quái, điểm lên những đại huyệt trên người Nhan Tu Độc, vết thương của y lập tức ngưng chảy máu, Lương Thanh Nghĩa thấy vậy chỉ có thể há hốc tất cả mắt mũi.
Hắn chỉ biết là y thuật của Nguyệt Ảnh rất cao minh, nhưng mà dù sao cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, càng huống chi căn bản không có từng thấy hắn cứu người, bảo bối nhi là sau khi điều trị xong xuôi, mới để cho bọn họ gặp lại, bởi vậy hắn cũng không biết y thuật của Nguyệt Ảnh rốt cuộc cao minh như thế nào.
Hắn bây giờ mới biết được tại sao ai cũng gọi Nguyệt Ảnh là ma đầu, nhưng mà hắc bạch lưỡng đạo căn bản không dám đắc tội hắn, mà bao nhiêu cao nhân làm tôi tớ trong lâu này chưa người nào có dũng khí làm phản!
Nguyễn Cầu Hận lấy ra một bình ngọc trong người, rút dược hoàn đặc chế ra, bỏ vào trong miệng mình, sau đó nhẹ nhai vài cái, dùng đầu lưỡi đẩy vào trong miệng Nhan Tu Độc.
Nhan Tu Độc tham lam hấp thu lấy nước bọt trong miệng hắn, bất luận sinh tử thế nào, y cũng yêu Nguyệt Ảnh rất sâu; nếu như Nguyệt Ảnh nói hắn có thể cứu y, vậy thì y tin tưởng hắn nhất định sẽ cứu được.
Y tin tưởng hắn.
Lão già kia vỡ tim mà chết, cũng không phải là vì mũi kiếm đâm vào nơi trí mạng của lão; mà là bởi vì trong mắt lão, tất cả đều là hình ảnh Nguyệt Ảnh cùng Nhan Tu Độc tương thân tương ái, nhìn nhau mỉm cười chan hòa, lão tức giận đến tắt thở, mà hình ảnh ấy cũng xuyên theo con ngươi đeo bám lấy lão đi xuống địa ngục.