Editor: Sakura Trang
“Ưu Nhi ngươi nghe ta giải thích, Hoàn nhi là muội muội của Vân Thiên, từ nhỏ đi theo chúng ta, tình cảm của ta đối với nàng giống như là đối với tiểu muội của mình vậy, tuyệt không phải ngươi nghĩ như vậy, lòng ta ngươi đến bây giờ vẫn chưa rõ sao?”
Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu từ đầu đến cuối đen mặt, gấp đến độ bắt được tay của hắn liền dán vào ngực mình, mặt đỏ lên lớn tiếng nói: “Ta Phong Tiêu Nhiên nếu là lòng trong còn có người khác, ngươi bây giờ liền đem nó móc ra nhìn một chút, có phải là thật hay không!”
Y từ nhỏ chính là hoàng tử kim tôn ngọc quý, chưa từng thấp giọng hạ khí lấy lòng người khác? Chính là trước y thích Mạc Ưu, chưa bao giờ từng dỗ qua hắn nửa câu, ngược lại thì Mạc Ưu trời sanh tính điềm đạm thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết, lúc nào cũng đem y bưng ở trong lòng bàn tay. Hôm nay đột nhiên hắn đối với mình cực kỳ lãnh đạm, lại thật giống như bị người đào đi trái tim vậy, ngực đau đến không cách nào hô hấp, lời tỏ tình tục khí như vậy từ trong miệng của y nói ra, đến đúng là xuất từ thật lòng không mang một chút diễn trò.
Khí tức đặc biệt mát lạnh trên người Phong Tiêu Nhiên tràn đầy lỗ mũi, hơi nóng từ miệng Mạc Ưu cũng tùy ý trêu chọc cổ nhạy cảm của hắn, lần đầu tiên nghe y lời tỏ tình lộ liễu như vậy, trong lòng Mạc Ưu quả thật xúc động, chẳng qua là hơi vùng vẫy một phen, từ đầu đến cuối không giãy ra cánh tay quấn chặt trên hông mình, cũng liền giả bộ chối từ nằm ở trong ngực y không đẩy ra nữa.
“Nếu là thật để ý ta như vậy, nạn trước mặt, vì sao ngươi lựa chọn chia ly?” Mạc Ưu không hề nhìn y, thanh âm có chút bi thương, có chút bị thương vì để ý việc từ đầu đến cuối Phong Tiêu Nhiên không muốn để cho hắn cùng y chung hoạn nan.
“Ưu Nhi, cho ta thêm cơ hội. Ta biết lỗi rồi, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, quyết không lại bỏ lại ngươi, ta bảo đảm.”
“Kia lại cũng không cho sờ người khác, bất kể nam nhân hay nữ nhân!”
Mặt Mạc Ưu vốn là chôn ở sau gáy Phong Tiêu Nhiên chợt nâng lên, đôi môi đỏ mọng đối diện môi mỏng hơi hé của Phong Tiêu Nhiên, chớp mắt không khí chung quanh bắt đầu trở nên ái muội không rõ, hai người đã sớm đối với chuyện triền miên thực tủy tri vị* nhưng lại hết lần này tới lần khác không thể không chia lìa nhẫn nại, hôm nay đôi môi dán lại ôm nhau thật chặc, nhất thời trong đầu đều là một trận mê loạn, cũng không để ý tiểu ân tiểu oán trước nữa, chỉ muốn hung hăng hôn người trước mắt, đem hắn xoa vào thân thể mình vĩnh viễn không chia cách mới phải.
*thực tuỷ tri vị (thực tủy biết vị) (食髓知味): đại khái là “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa:”>
Bên trong quân trướng, hai thân ảnh quấn quít nhau như keo như sơn, quấn quít nhau lăn xuống đến trên tháp, trong không khí lưu luyến một mùi hùng xạ hương trong veo mà lại dâm mỹ.
“Tiêu Nhiên, ta thật là nhớ ngươi, mỗi thời mỗi khắc cũng nghĩ sớm một chút thấy ngươi.”
Mạc Ưu một cái xoay mình đem Phong Tiêu Nhiên đè ở dưới người, bàn tay lửa nóng đã sớm dò vào bên trong áo của y liên tục đốt lửa, đôi môi vẫn tham lam ngậm môi dưới của y không dừng được mút vào, nghĩ đến y tên ngu ngốc kia lại ôm một nữ nhân đối với y nhỏ đầy nước miếng, lại hận hận trừng phạt cắn y một miếng.
Phong Tiêu Nhiên nhíu mi một đôi con ngươi đen nhánh nửa mở nửa khép, toàn thân sớm bị Mạc Ưu trêu đùa mềm nhũn nóng lên, bị hắn cắn một cái sau không khỏi bật cười, cái này ngốc tử, lại thật đúng là ghen với một tiểu cô nương.
“Ưu Nhi, ngươi cũng quá không có tự tin, không tin ngươi đã sớm nhồi đầy trái tim ta, lại cũng không chứa nổi người khác sao?”
Phong Tiêu Nhiên bị Mạc Ưu hôn cũng nhanh hít thở không thông, nhỏ vụn hài hước từ đôi môi triền miên của hai người tràn ra, cũng biến thành trận trận rên rỉ khó kìm nén. Thì ra Mạc Ưu đã sớm thừa dịp lúc y ngắm nhìn mặt của hắn xuất thần, một bàn tay chỉ lo vuốt ve chân mày nhíu chặc của hắn, đưa ra ma trảo dò vào thắt lưng mềm mại đường cong hoàn mỹ của y, ở vị trí nhạy cảm bóp vuốt ve.
“Ngô...”
Người của Phong Tiêu Nhiên khẽ run lên, diòng điện mềm mại nhanh chóng truyền khắp toàn thân, nhiệt tình phía dưới kia luôn nằm sấp của y cũng không nhịn được tinh thần phấn chấn ngẩng đầu lên, cứng rắn cứng rắn để ở trên bụng nóng bỏng của Mạc Ưu.
“Điện hạ, hơn tháng không thấy, ngươi biến thành xấu nga! Đừng nóng, để cho thần thiếp tới phục vụ ngươi.”
Mạc Ưu cười như kẻ gian, nhìn hai mảnh môi đỏ mọng của người trước mắt bị hắn yêu thương đến vừa đỏ vừa sưng kiều diễm ướt át, sau một lúc lâu không lại theo y cướp không khí, cúi đầu ngậm trước ngực y một viên đầu vú màu hồng, lưỡi linh hoạt nhẹ đảo chậm hút, một cái tay khác thì nắm được một viên ngọc châu một viên khác khẽ run ấn xoa nắn, thẳng đem người bên dưới làm cho liên tục kêu rên, thân thể mềm mại bền chắc không nhịn được không ngừng giãy giụa.
“Ưu Nhi, đừng nghịch, ban ngày để cho người bắt gặp...”
“Hưu... A Lâm ở bên ngoài trông nom đâu, tiểu tử kia rất cơ trí, mới vừa rồi lúc chúng ta tiến vào với bộ dáng kia, trong lòng hắn sớm hiểu rõ.”
Mạc Ưu ôn nhu ở trên môi y khẽ mổ một cái, đem lo lắng của y cũng cùng nhau nuốt vào trong bụng. Phong Tiêu Nhiên ở trong tình cảm là một người vô cùng bị động cũng vô cùng đơn thuần, lúc vừa mới trở về thân thể hai người dính sát ôm nhau về, y lại là mặt đầy đỏ ửng khóe mắt hàm xuân, đừng nói là một mực ở bên người y phục vụ sớm ăn ý A Lâm, chính là những quân sĩ khác cũng đều nhìn ra đầu mối, đã sớm biết điều tránh đến xa xa.
Dĩ nhiên, lời này hắn là sẽ không nói cho Tiêu Nhiên nghe, để tránh người da mặt mỏng này lại xấu hổ mà chết.