Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 97: Chương 97: Hòa đàm trên sông




Editor: Sakura Trang

Hòa đàm chân chính diễn ra, thời gian định là ba ngày, mà địa điểm liền tuyển ở trên một mảnh đảo nhỏ trên sông Mẫn Giang.

Nơi sử dụng để hòa đàm là biệt quán năm đó một lão vương gia Tinh Hãn xây dựng, dùng để lúc rỗi rãnh ở tạm, hiện nay tuy nhiều năm không ở, nhưng sớm đã có người dọn dẹp bên trong thỏa đáng, sao có thể tới chỗ này, đều là nhân vật ho một cái là có thể thay đổi một góc trời.

Ngày hôm đó thật đúng là ngày trời xanh trong vạn dặm không mây, thời tiết vô cùng tốt, Mạc Ưu mang đoàn người rời thuyền lên bờ, liền thấy sớm có mấy người hầu xuôi tay đứng đợi ở bến tàu. Bởi vì sớm ăn ý quân đội không cho phép lên đảo, vì vậy trên đảo nhiều nhất là mang theo mấy hộ vệ cải trang thân binh thôi, Mạc Ưu thân mang võ công tuyệt thế, am hiểu nhất chính là giết người cùng chạy thoát thân, tự nhiên cũng không quá lo lắng.

Đoàn người không nhanh không chậm đi về phía biệt quán, một đường tùy ý thưởng thức phong tình khác biệt trên dảo nhỏ này, tự nhiên cũng bất động thanh sắc điều tra địa thế bốn phía cùng với tình huống mai phục.

Thật xa liền thấy ba bốn cái tùy tùng không nói tiếng nào đứng nghiêm ở trong sân, một thân ảnh có chút quen mắt ở trước mặt bọn họ nóng nảy bất an lúc ẩn lúc hiện, bóng lưng thon dài mà hơi có chút đơn bạc, tỉ mỉ nhìn một cái chính là Tinh Hãn Đại vương Lạc Điềm.

“Trường Minh vương lễ độ.”

Mạc Ưu đứng ở trước cửa cất giọng chào hỏi một tiếng, thân ảnh kia tựa hồ bị điểm kinh sợ vậy bỗng dưng xoay người, lăng lăng nhìn Mạc Ưu một cái, ánh mắt lượn quanh qua hắn nhìn về phía Phùng Khiêm thân cao dáng ngọc đằng sau, cũng đang nhìn về phía hắn nở một nụ cười ấm áp, lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh vậy tiến lên đón.

“Mạc hoàng hậu lễ độ, Phùng... Chư vị đại nhân lễ độ, mời vào bên trong.”

Tựa hồ sợ người khác chú ý tới điểm tiểu tâm tư kia của hắn, vừa định bật thốt lên nghĩ kêu một tiếng Phùng đại ca ngay sau đó đổi lời nói, trên mặt không dễ phát hiện bay lên lau một cái đỏ ửng, vội vàng xoay người đi về phía đại sảnh, mấy người tùy tùng đều đâu vào đấy dẫn khách quý từ Đại Dạ đi về trước.

Hội nghị hòa đàm ở ngọ ngọ chính thức bắt đầu, làm đám người Mạc Ưu rất là giật mình là, Phong Thiên Ngạo coi như kẻ phản bội của Đại Dạ quốc, hôm nay hai quốc đàm phán lại một chút cũng không tị hiềm, mà là đường hoàng ngồi ở bên người của Tinh Hãn Trường Minh vương, thậm chí ngôn ngữ ngạo mạn thái độ lãnh ngạnh, thường xuyên cắt đứt lời của Lạc Điềm tự chủ trương cướp lời, tựa như Tinh Hãn quốc này hôm nay thật là do hắn làm chủ.

Nếu nói Lạc Điềm là người hiền lành nhất, cũng là lãnh khốc nhất. Hắn có thể bởi vì thời kỳ thơ ấu chịu qua ân huệ chăm sóc của một vị cung nữ, liền ở lên ngôi sau đem nàng đề bạt làm tổng quản sự hậu cung, dùng mọi cách tín nhiệm trọng dụng; cũng có thể bởi vì mấy vị huynh đệ thời niên thiếu đùa giỡn cười nhạo hắn giống như một cô nương hoặc là xem thường địa vị thấp hèn của mẫu phi hắn, liền ở được thế sau mí mắt cũng không nháy đuổi tận giết tuyệt, cho dù là đối với tiểu đệ căn bản không lòng dạ nào hắn tranh đoạt ngôi vua, cũng không từng có một chút tâm từ thủ nhuyễn.

Ban đầu hắn nghiêng về phía Phong Thiên Ngạo, tự nhiên mọi chuyện theo hắn làm chủ, hắn nói gì hắn đều cảm thấy có đạo lý. Nhưng hôm nay trong lòng hắn bỗng nhiên đụng vào Phùng Khiêm, hết lần này tới lần khác này Phong Thiên Ngạo còn không coi hắn ra gì, hôm đó hắn thúc giục nội lực hộc máu nghĩ trợ Phùng Khiêm chạy trốn, không nghĩ tới Phong Thiên Ngạo lại đối với hắn không hề quan tâm, chuyện sau liền thăm hỏi một câu cũng không, vì vậy cũng hoàn toàn lạnh lòng của hắn.

Một khi không có cái gọi là tình yêu, người ta sẽ trở nên vô cùng tỉnh táo, nhất là đế vương. Phong Thiên Ngạo chẳng qua là muốn mượn trọng quyền trong tay hắn, nhưng một người vô tình không có chút tình cảm nào với hắn, hắn lại vì sao muốn trợ hắn, thậm chí tới mức dùng tài sản tính mạng của dân chúng toàn quốc đi liều mạng?

Càng nghĩ thấu triệt, cũng liền càng phát giác Phong Thiên Ngạo đáng ghét vô lý, vì vậy khi hắn lại một lần nữa bài xích lời của hắn, Lạc Điềm không nhịn được nhíu mày một cái.

Mạc Ưu nguyên vốn tất cả tâm tư đều dành cho việc tìm cơ hội phá đồng minh của hai người này, tự nhiên công phu chú ý ở trên người của Lạc Điềm, cũng tuyệt sẽ khôngbỏ qua một chút cảm xúc biến hóa thoáng qua rồi biến mất này.

Vì vậy bất kể Phong Thiên Ngạo cố ý khiêu khích làm hắn tức giận, thác loạn trận cước bọn họ, thậm chí ác ý nghĩ chê đề nghị của bọn họ như thế nào, hắn cũng từ đầu đến cuối không nóng không lạnh, một đôi mắt đẹp chân thành nhìn Lạc Điềm, chân tâm thật ý đưa ra kế hoạch hai quốc cộng vinh mà hắn đã suy nghĩ từ lúc còn ở đế đô.

Lại nói Tinh Hãn quốc này vị trí chỗ hẻo lánh dân tình chất phác, ở nông nghiệp cùng buôn bán khắp mọi mặt cũng kém hơn Đại Dạ. Nhưng tộc nhân đa số lấy đi săn mà sống, kiêu dũng thiện chiến, thiên tính dũng mãnh tàn nhẫn làm Mạc Ưu nghĩ tới dân tộc Khiết Đan tồn tại trong lịch sử.

Người Khiết sống theo tộc ở đồng cỏ, lấy du mục mà sống, bọn họ thèm thuồng đất đai Trung Nguyên là bởi vì hoàn cảnh tự nhiên trên thảo nguyên khó khăn, mà Trung Nguyên giàu có và sung túc thái bình, làm người ta say mê. Cái này cùng với quan hệ giữa Tinh Hãn và Đại Dạ không sai biệt lắm.

Hiện tại quốc lực Tinh Hãn cường thịnh, chủ yếu là bởi vì đất đai, quốc nội sinh sản các loại trân quý dược liệu cùng chim muông thú vật, hơn nữa châu báu mỹ ngọc cũng hết sức phổ biến. Nhưng này toàn bộ đều không thể ăn a, vẫn là cần muốn dựa vào mua bán.

Vì vậy Mạc Ưu dùng suy nghĩ của một người hiện đại cân nhắc, giống như Lạc Điềm nói lên do Đại Dạ quốc hướng Tinh Hãn cung cấp kỹ thuật nông canh tân tiến, trồng dâu nuôi tằm, kéo tơ dệt vải, cũng lực mạnh khai thác mua bán lui tới giữa hai, xúc tiến thông hôn giữa hai quốc gia, chân chính thành hai nước láng giềng, giúp nhau canh gác, chung nhau phồn vinh.

Lạc Điềm hiển nhiên bị đề nghị mới lạ của Mạc Ưu hấp dẫn, trừ ở lúc hắn trình bày quan điểm không chớp mắt nhìn hắn, ở hắn dứt lời sau cũng lập tức rơi vào trầm tư. Mặc dù những chuyện này đều là hắn chưa bao giờ nghe, nhưng làm một đế vương mà nói hắn vẫn có xúc giác chính trị rất nhạy cảm cùng ánh mắt lâu dài.

Mạc Ưu nhược điểm của Tinh Hãn quốc gãi đúng chỗ ngứa, chân tướng nghĩ muốn cường đại lên, nhất định phải có hệ thống sĩ nông công thương nguyên vẹn của mình, chỉ có như vậy mới có thể tự cường, mới sẽ không được người gọi là man di.

Mà khi hắn đang minh tư khổ tưởng nghĩ suy cảm thấy đề nghị này hay lắm, hắn dáng vẻ như có điều suy nghĩ cũng đang rơi vào trong mắt một người khác. Phùng Khiêm vốn cho là hắn bất quá là một vương tôn quần là áo lụa to son điểm phấn, lại không nghĩ rằng lúc hắn vì quốc gia đại sự trù mưu trên khuôn mặt mặt thanh tú quá nhiều anh vũ chưa đủ kia nhưng thêm mấy phần mị lực làm lòng người say.

Mà một mực ngồi ở bên người Lạc Điềm Phong Thiên Ngạo nhưng càng ngày càng ngồi không yên.

Dạ Tiêu Vân từ nhỏ bị hắn coi như công cụ sát nhân tới huấn luyện, vì vậy trừ kỹ năng sinh tồn giết người và tự vệ ra, căn bản là cái gì cũng không dạy hắn, hắn cũng sẽ không đần đến đi dạy cái công cụ phân biệt thị phi như thế nào, kinh quốc tế thế như thế nào, đây không phải là tìm phiền toái cho mình sao? Ai ngờ không gặp ba ngày lại phải nhìn với cặp mắt khác xưa, hôm nay hắn lại một bộ nói tất cả đều là hiểu biết chính xác về phú quốc an bang, diệu kế bảo điển, thật sự là đánh giá thấp hắn a... Chẳng lẽ tá thi hoàn hồn kia, lại là thật?

Càng nghĩ hắn không khỏi nói lên các loại vấn đề tranh cãi vô lý cùng yêu cầu tới làm khó Mạc Ưu, nhưng đều nhất nhất bị Mạc Ưu hời hợt hóa giải, mà Lạc Điềm cùng mấy vị đại thần hắn mang tới, cũng đều đối với đề nghị Mạc Ưu nói lên cảm thấy hứng thú, lại cũng quên trước đã sớm kế hoạch tốt gây khó khăn kế, chẳng qua là ngoan ngoãn đi theo còn đường Mạc Ưu dẫn dắt, mắt thấy hòa đàm có hy vọng thành công.

“Bệ hạ, hôm nay sắc trời đã tối, ngươi ngày hôm trước mới vừa hộc máu long thể khiếm an, vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi, những chuyện này ngày mai bàn lại.”

Đang khi Tả tướng Tiết đại nhân của Tinh Hãn quốc có nhiều hứng thú thỉnh giáo với Triệu Học Kỳ làm như thế nào xây đê ngăn lũ, ở mùa mưa phòng lụt ở mùa hạ phòng hạn hạn, Phong Thiên Ngạo cuối cùng không chịu được, cắng rắn quăng ra một câu, muốn mau sớm kết thúc hội nghị hôm nay.

Lúc này Lạc Điềm, hiển nhiên là bị Mạc Ưu thuyết phục, xem ra tối nay đến cho hắn hạ chút liều mạnh, nghĩ lúc này ném ra bổn tọa, ngươi còn non một chút!

Cũng không để ý tới kháng cự của Lạc Điềm, cùng chư vị đại thần đang ngồi không vui, Phong Thiên Ngạo lạnh lùng trừng Mạc Ưu một cái, liền một cái túm lấy cổ tay mềm mại trắng nõn của Lạc Điềm, không nói lời gì nửa kéo nửa lôi hắn đi ra ngoài.

Tiết Tương rốt cuộc là người lăn lộn quen trong quan trường, quốc vương bọn họ mất nghi cách như vậy hiển nhiên không ổn, hắn sửng sốt ba giây sau nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường, thoải mái tuyên bố hòa đàm hôm nay đến đây chấm dứt, cũng nhiệt tình sai thủ hạ chuẩn bị bữa tối, xử lý chỗ ở cho các quý khách tới từ Đại Dạ quốc.

“Người kia dựa vào cái gì? Lạc Điềm dầu gì là một hoàng đế, hắn làm sao có thể vô lễ như vậy? Quá ghê tởm! Thứ gì!”

Mấy người Mạc Ưu ở bên trong Đông uyển, một người nổi giận đùng đùng đang càu nhàu với Mạc Ưu, liền chén trà trong tay vẩy ra ngoài cũng không hề nhận ra, người này chính là Phùng Khiêm.

Mạc Ưu tựa vào lưng ghế nhẫn nhã nhấp một ngụm trà thơm, không khỏi nhếch lên một nụ cười.

“Ngươi không cảm thấy hắn bị coi thường sao? Rõ ràng có địa vị cao cao tại thượng, hết lần này tới lần khác để cho nam nhân áp, đáng đời cho tên cầm thú Phong Thiên Ngạo này hành hạ. Theo ta biết trước kia lúc Phong Thiên Ngạo ở Đại Dạ cũng rất thích nam sắc đi, bên người vô số nam sủng, bị hắn hành hạ da không chỗ lành lặn, Lãnh phi nương nương không phải không cái kết quả tốt đó sao.”

“Thua thiệt ngươi là một người có học thức, làm sao cũng nói lời như vậy? Cái gì gọi là bị coi thường, ta ngược lại cảm thấy đến đó là hắn trọng tình cảm, có thật lòng! Là một người trung tình…”

Phùng Khiêm không nghĩ tới bằng hữu sẽ có một cái nhận xét thế tục về Lạc Điềm như vậy, lập tức không chút suy nghĩ liền thay hắn bào chữa, cho đến khi nhìn thấy vẻ giảo hoạt nơi đáy mắt Mạc Ưu, lúc này mới phát hiện mình vào bẫy, lập tức cảnh giác im miệng không đề cập tới.

“Ngươi lợi hại, lại chơi đùa ta.”

“Nơi nào là chơi đùa ngươi? Lòng ngươi nếu không có ý này, ta nói gì cũng uổng công. Chẳng qua nếu hoa rơi cố ý nước chảy hữu tình, vậy ta làm cổ gió xuân đưa các ngươi một đoạn đường lại ngại gì? Ta nói Lạc Điềm bị coi thường là giả, nhưng Phong Thiên Ngạo tàn bạo là thật, điểm này ngươi hẳn rất rõ ràng.”

Mạc Ưu cười nhạt, vỗ nhè nhẹ bả vai hảo hữu một cái, liền đứng dậy ra cửa, để lại cho hắn một không gian riêng suy nghĩ thật kỹ.

Dẫu sao chuyện tình cảm, trừ mình, ai cũng không giúp được.

Mà đám người Lạc Điềm ở lại Tây uyển, giờ phút này cũng không bình tĩnh.

“Ngươi rốt cuộc là làm sao? Mấy ngày nay đối với ta cũng lạnh như băng, ta có chỗ nào phục vụ không chu đáo vậy?”

Phong Thiên Ngạo nhìn Lạc Điềm không được tự nhiên che y phục trước ngực núp ở góc giường, rõ ràng là ẩn núp hắn, không khỏi giận không chỗ phát tiết, dứt khoát nhảy một cái lên giường, cánh tay dài vươn ra tóm lấy thân thể mảnh khảnh của người nọ vào trong ngực, một cái bắt được chiếc cằm xinh xắn của hắn mang đầu độc chất vấn, hơi nóng trong miệng mập mờ phun ở trên mặt của hắn.

“Không a... Ngươi nghĩ đi nơi nào, chẳng qua là trên người ta không thoải mái, không muốn làm.”

Lạc Điềm da thịt mềm mại sao chịu được hắn dùng sức bóp một cái như vậy, lập tức đau đến mắt nổ đom đóm, nhưng ảnh vệ chung quanh có một nửa trở lên là người của Phong Thiên Ngạo, coi như hắn kêu lên cũng sẽ không có người đi ra vì hắn ra mặt, chỉ đành phải ẩn nhẫn cầu xin tha thứ.

“Phải không? Bổn tọa chỉ coi là ngươi bị Mạc Ưu tiểu tử kia mê hồn vía bay mất, quên mất ước định của chúng ta đâu.”

Phong Thiên Ngạo híp mắt nguy hiểm cười gằn, một cái tay khác siết chặt lấy eo của Lạc Điềm, hắn không cách nào khác lại.

“Làm sao có thể, ngươi ta tình cảm như thế nào, ta tự nhiên vì ngươi lo nghĩ. Hôm nay chẳng qua là cố tình bày mê trận, ổ định bọn họ thôi, nhìn ngươi lại suy nghĩ nơi nào?”

Lạc Điềm thấy Phong Thiên Ngạo cười đáng sợ, không khỏi cả người phát rét, nhớ lần trước lúc hắn cười như vậy, trong lúc cười nói liền nhẹ nhàng lập tức đập bể xương tỳ bà của một thủ hạ phạm sai lầm, song chưởng chỉ phất một cái như vậy liền lại đánh nát hai cái đầu gối của hắn, người nọ lập tức thành phế nhân.

Suy nghĩ một chút trong bụng một trận lạnh lẻo, trên mặt của hắn lại không có bất kỳ biến hóa, chẳng qua là nụ cười yêu kiều an ủi hắn, một đôi tay nhỏ bé giống như không xương không có lựa chọn nào khác lấy lòng dò về giữa háng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.