Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Chương 98: Chương 98: Kết thành đồng minh




Editor: Sakura Trang

Ánh nắng sáng sớm mùa hè ấm áp, gió nghịch ngợm nhảy lên khung cửa, đoàn người Mạc Ưu đã sớm ngồi ở trong đại sảnh hòa đàm.

“Trải qua một đêm suy nghĩ, thần cho là Trường Minh vương Tinh Hãn hẳn sẽ hiểu đề nghị của điện hạ là đối với mọi người tốt nhất, nếu là toàn bộ thuận lợi, có lẽ ngày mai chúng ta có thể bước lên đường trở về.”

Một vị quan văn phụ đặc biệt trách ghi chép lại nội dung hội nghị một mặt liếc nhìn ghi chép hôm qua, một mặt mỉm cười nói.

“Thần cho là không chắc. Theo thế cục hôm nay, thần nhìn Trường Minh vương kia lại nửa điểm cũng không làm chủ được của, chỉ sợ Phong Thiên Ngạo kia chưa chắc chịu dừng tay lúc này.”

Triệu Học Kỳ khẽ lắc đầu một cái, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

“Phùng huynh thấy thế nào?” Gật đầu một cái trấn an Triệu Học Kỳ, quay lại nhìn về phía Phùng Khiêm.

“Chỉ cần Lạc Điềm đồng ý với kiến nghị của chúng ta, hắn vẫn là hoàng đế của Tinh Hãn, Phong Thiên Ngạo dù không tình nguyện như thế nào đi nữa cũng rốt cuộc danh không chính ngôn không thuận, coi như không cam lòng, cũng chỉ có thể thầm động tác thôi, hôm nay chỉ cần Tinh Hãn rút lui binh, chuyến này của chúng ta không coi là tới uổng.”

“Phùng huynh nói có lý. Hội nghị hôm nay, chúng ta chỉ cần để Lạc Điềm nói ra một câu nhượng bộ, coi như kế hoạch toàn thắng. Quân không nói đùa, hắn đường đường vua của một nước trước mặt nhiều người nói ra lời như vậy, coi như Phong Thiên Ngạo được sủng như thế nào đi nữa, cũng chắc chắn không thể có đạo lý vì hắn nuốt lời. Mọi người thảo luận kĩ càng một chút đi, bọn họ cũng sắp đến rồi.”

Mạc Ưu nhàn nhạt sửa lại một chút vạt áo trước ngực, tay chạm một khối vật cứng, chính là tín vật đính ước năm đó sơ quen biết trong phủ Văn vương Phong Tiêu Nhiên đưa cho hắn.

Tiêu Nhiên, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng, chờ ta, ta rất nhanh liền trở lại.

Nhẹ nhàng đưa bàn tay che ở trước ngực, Mạc Ưu lấy một loại thái độ gần như thành kính cách cửa sổ nhìn phương hướng đế đô. Nơi đó có người ở cái thời không này khiến cho hắn vướng bận cùng ấm áp, cũng có người trong cái thời không này cần sự quan tâm và chăm sóc của hắn. Thật muốn trở lại…

Trong lúc suy nghĩ bậy bạ ngoài cửa truyền đến loạt tiếng bước chân, biết là người đối phương tới, hắn bận bịu thu liễm tâm thần, trao đổi một chút ánh mắt với Phùng Khiêm, Triệu Học Kỳ bên người.

Trước nhất đi vào là Phong Thiên Ngạo, người này hôm nay mặt mũi hồng hào một bộ phong xuân đắc ý, nghĩ đến cả đêm ngủ không tệ. Trong lòng Mạc Ưu mơ hồ bất an, dư quang liếc về phía Phùng Khiêm, quả nhiên thấy hắn mặt không thay đổi nhìn ngoài cửa sổ, coi như căn bản bản không nhìn thấy Lạc Điềm theo sát sau người Phong Thiên Ngạo tiến vào.

Tư thế đi bộ hôm nay của Lạc Điềm rất là quái dị, dường như có chút khập khễnh, vừa tựa như có chút mùi vị không nói nên lời. Sắc mặt vẫn là rất trắng, không phải trắng nõn, mà là trắng bệch. Một đôi mắt to phủ sương dường như có thể chảy nước, khi Phong Thiên Ngạo quay đầu nói cười với hắn hoặc lúc đưa tay khoác lên đầu vai của hắn, bả vai thon gầy lại không kiềm được hơi run rẩy, ánh mắt cũng tổng né tránh không biết nhìn phương nào.

Hắn thấy được rõ ràng, ai...

Mạc Ưu bất đắc dĩ nhìn bằng hữu cố ý làm ra biểu tình hờ hững. Người này, quật cường đứng lên ai cũng bế tắc, chỉ có thể nhìn ông cho bọn hắn duyên phận đến tột cùng là sâu là cạn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Triệu Học Kỳ, hôm nay thái độ đoàn người Tinh Hãn bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hôm qua còn có chút dao động hôm nay biến thành không nhúc nhích chút nào.

Rất nhanh, hội nghị hòa đàm kẹt ở một chỗ.

Sắc mặt Phong Thiên Ngạo quỷ dị mặt đầy lười biếng nửa nằm tựa vào lưng ghế, mặt đầy tự tiếu phi tiếu tà nghễ liếc Mạc Ưu. Lạc Điềm dường như có chút bất an, chẳng biết tại sao vầng trán sáng bóng như mỹ ngọc luôn là mồ hôi nhễ nhại, ngồi cũng không vững vàng, luôn luôn khó chịu di động thân thể, trên mặt mang thần sắc thống khổ mà ẩn nhẫn.

Đại cuộc hoàn toàn bị một tay Phong Thiên Ngạo cầm chặc, cho đến Mạc Ưu lấy tiếng rất nhỏ “Lặng lẽ nói” với Triệu Học Kỳ nhưng âm lượng hết lần này tới lần khác lại có thể bảo đảm đám người Lạc Điềm đối diện hoàn toàn có thể nghe được.

“Hôm qua đế đô tới tin nói thế nào, thân thể hạ khỏe không?”

“Tốt thì tốt, chính là vô cùng nhớ nhung điện hạ.”

“Chờ chuyện này kết thúc là có thể trở về, hắn một người quá cực khổ, việc tìm người bầu bạn thật là không thể đi sai nửa bước. Ngươi nói Tiêu Nhiên thân ái nhà ta đi, nhìn y là một hoàng đế, có thể văn có thể võ, hết lần này tới lần khác hai năm sinh hài tử thân thể bị tổn thương, bình thường đã có nhiều vấn đề nhức đầu rồi, bên người lại không có người thật lòng quan tâm, mấy chục năm về sau, cũng không dễ chịu a.”

“Điện hạ nói rất đúng, tình ý điện hạ đối với bệ hạ thật là mọi người cũng nhìn trong mắt, đời người đến một tri kỷ đủ rồi.”

Nhìn hai người như vô tình một xướng một họa, mặt Lạc Điềm đối diện lại càng trắng bệch. Nguyeem cả đêm bị Phong Thiên Ngạo đe dọa dụ dỗ, bao nhiêu cũng có chút hồi tâm chuyển ý, quyết ý hôm nay tiếp tục trợ hắn, nhưng hôm nay nghe Mạc Ưu đòn cảnh tỉnh, không thể nghi ngờ giống như được bị đánh thức, lập tức cả người cũng thanh tỉnh.

Phong Thiên Ngạo là con chó sói, hắn căn bản là không có chân tâm. Bây giờ dùng hoàng quyền của hắn lui bước để đổi một chút xíu ôn tình của hắn, vậy chờ lúc hắn không thể lui được nữa, ôn tình kể ra thì đạm bạc tới cực điểm này, còn tiếp tụ thế nào?

Suy yếu ưỡn thẳng lưng, muốn nói gì, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy uy hiếp của Phong Thiên Ngạo, lời đến mép nhưng còn chưa từng phát ra bất kỳ tiếng vang.

” Nếu Trường Minh vương bệ hạ cảm thấy đề nghị của hoàng hậu điện hạ nước ta có một phần có thể được, tại hạ nguyện ý lập tức về nước chỉnh đốn người, chuẩn bị đầy đủ thợ mộc nông phu các loại hạt giống, mau sớm chạy tới quý quốc dốc sức, không thấy hiệu quả, thề không về nước.”

Từng chữ từng câu vang dội nói năng có khí phách, Lạc Điềm ngẩng đầu nhìn lên, đối diện ánh mắt nóng bỏng chân thành của Phùng Khiêm.

“... Cái gì? Ngươi nguyện ý đến Tinh Hãn? Đây cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày là có thể làm, ngươi… Thê nhi trong nhà ngươi như thế nào cho phải?”

Lạc Điềm không nghĩ tới hắn lại nguyện ý theo hắn về Tinh Hãn, nhất thời cũng không nghĩ tới hỏi những lời này là có mất thân phận hay không, cuối cùng bật thốt lên, một đôi mắt đẹp si ngốc nhìn chằm chằm trên mặt của hắn.

“Bệ hạ yên tâm, tại hạ chưa thành gia một thân một mình, hôm nay có cơ hội đáp đền Đại Dạ lại tạo phúc nước láng giềng, thật là cầu cũng không được. Vả lại... Tại hạ cũng thật muốn vì hảo hữu đêm đó cộng ẩm ngắm trăng làm một chút chuyện.”

Phùng Khiêm trả lời giọt nước không lọt, một câu cuối cùng nhưng là giảm thấp xuống cổ họng nhìn thẳng vào Lạc Điềm nói, quả nhiên thấy trên mặt hắn hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Mạc Ưu không từng nghĩ đến Phùng Khiêm vậy mà sẽ hy sinh bản thân tới thúc đẩy hòa đàm lần này, định nói lời ngăn cản, đã quá muộn.

“Được!”

Lạc Điềm dường như hạ quyết tâm thật lớn vậy vỗ án, dường như còn kéo theo đau đớn nơi nào đó, nhếch miệng tê một tiếng, nhưng lập tức lại khôi phục thần sắc bình thường.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Mạc hoàng hậu ngôn từ thành khẩn, Tinh Hãn ta cũng không phải người man di không thức thời vụ, bao nhiêu còn có thể phân ra tốt xấu, hôm nay ta Lạc Điềm liền lấy danh nghĩa Trường Minh vương Tinh Hãn bảo đảm với Mạc hoàng hậu, chỉ cần Đại Dạ quốc không quên cam kết, Tinh Hãn ta tuyệt đối sẽ không vong ân phụ nghĩa.”

“Được!”

“Ngươi?!”

Gần như là miệng đồng thanh, Mạc Ưu cùng Phong Thiên Ngạo đều đứng lên.

“Bệ hạ, ngươi nghĩ rõ chưa? Bốn trăm ngàn đại quân ngay tại bờ bên kia, quân đội điều động tác chiến cũng không phải là trò đùa.”

Phong Thiên Ngạo một cái bắt được cổ tay của Lạc Điềm, trong miệng âm trắc trắc nói.

Hộ vệ Tinh Hãn đứng ở bốn phía có mấy cái nghĩ muốn rút đao, nhưng lại bị “đồng bạn” bên người nhấn trở về.

Tâm ý Lạc Điềm kiên quyết sau dường như lá gan cũng lớn rất nhiều, cuối cùng dám nhìn thẳng ánh mắt của Phong Thiên Ngạo, lạnh lùng rút ra tay mình. Một bên xoa nắn vị trí bị hắn bóp đau, một bên nói: “Chính là bởi vì không thể đùa bỡn, trẫm mới quyết định lựa chọn cách không làm tổn thương đến tính mạng nhất, cũng là phương án tốt nhất với quốc gia của ta. Chẳng lẽ ở trong lòng Phong huynh mấy trăm ngàn tánh mạng của quân dân Tinh Hãn ta liền không đáng tiền sao?”

Đây là lần đầu tiên Lạc Điềm ở trước mặt Phong Thiên Ngạo triển lộ một mặt hung hãn sắc bén của mình, Phong Thiên Ngạo không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó cũng biết lúc này miễn cưỡng vô ích, liền hận hận trợn mắt nhìn Mạc Ưu cùng Phùng Khiêm một cái phất tay áo đi.

Mạc Ưu dĩ nhiên là làm bộ không thấy bất hòa giữa hoàng đế Tinh Hãn cùng tình nhân cũ của hắn, song phương tiếp tục nghị định lập hiệp ước, do quan viên phụ trách văn thư của hai bên ghi chép, hai người đóng đại ấn của mình, một trận chiến họa khiến lòng người run sợ, cứ như vậy tứ lạng bạt thiên cân* giải quyết trong hòa bình.

*tứ lạng bạt thiên cân: ý là dùng lực lượng rất nhỏ giải quyết vấn đề rất lớn; lấy nhỏ thắng ít.

Trong sương phòng của Tây uyển, thật xa liền truyền tới thanh âm đồ sứ bàn ghế rơi vỡ, bên trong phòng càng bừa bãi một mảnh.

Phong Thiên Ngạo một cái đẩy ngã mấy bồn hoa và cây cối trước mắt, còn không hết hận, xoay người lại muốn đạp tiếp bình hoa lớn cao cỡ nửa người.

“Tôn chủ bớt giận, phải bảo trọng quý thể, không đáng giá chấp nhặt với mấy tiện nhân không kiến thức kia.”

Một người thị vệ thanh niên nam tử bên người kéo hắn lại, thấy một chén trà trong tay hắn sớm bị bóp tan xương nát thịt, trong bàn tay cũng ồ ồ rịn ra vết máu, bận bịu một cái kéo qua hắn ngồi vào trước giường, cẩn thận nhạt mảnh vỡ trong tay hắn, cẩn thận băng bó.

Phong Thiên Ngạo vẫn đắm chìm trong thất bại vừa rồi, vẫn thở hổn hển, cũng không chú ý tới tử sĩ từ Thủy Tạ bắt đầu liền một mực đi theo hắn.

Người nọ thấy hắn khí tức không yên, hốc mắt giận đến đỏ bừng, bận bịu lại bưng tới một ly trà nóng, một mặt giúp hắn vuốt lưng thuận khí.

“Tôn chủ xin bớt giận. Hôm nay đồng ý bọn họ buông tay là tiện nhân Tinh Hãn thấy nam nhân liền vẫy đuôi đó, chúng ta cũng không đồng ý. Hiện bọn họ le que mấy người, chính là cơ hội tốt hạ thủ.”

Trong mắt Phong Thiên Ngạo tinh quan chợt lóe, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười khát máu. Không tệ, thật là khá.

Dạ, ngươi đã đối với ta vô tình, cũng không nên trách ta đối với ngươi vô tình.

“Nói một chút kế hoạch của ngươi.”

Thu thập tâm tình bưng ly trà nóng lên, Phong Thiên Ngạo lại biến thành tôn chủ Thủy Tạ cao thâm khó lường đó.

“Tiểu nhân có ý, không ngoài bốn chữ: kích kỳ mộ quy”

*kích lỳ mộ quy: không rõ lắm nhưng theo ý ta hiểu có thể là truy kích đến cùng, không cho đường trốn thoát.”

Người nọ âm âm cười một tiếng, ân cần tiến tới bên tai của Phong Thiên Ngạo nói nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.