edit wattpad @lilithsiesta
Gã sai vặt hiển nhiên cũng có chút thấp thỏm, nhíu mày cắn môi do dự, cuối cùng vẫn là kiên cường khoác áo tơi nhảy xuống xe qua đi gõ cửa, Thôi Vũ có chút mệt mỏi, dựa vào một bên xe.
Cánh cửa bị gõ năm lần rồi mới từ từ mở ra, lộ ra một khuôn mặt giống như vỏ cây cổ thụ, hốc hác, đôi mắt trắng dã, đôi môi xám xịt, động tác hơi cứng ngắc...... Cổ họng gã sai vặt giật nảy mình trước khi xoay người nhảy xuống trở lại xe: “Thiếu... Thiếu... Thiếu gia......”
Thôi Vũ miễn cưỡng dùng sức, ho nhẹ một tiếng, an ủi gã sai vặt nhà mình: “Mưa to trời lạnh, lão nhân gia giá rét chịu không nổi lạnh thôi, ngươi không thể thất lễ.”
“Ăn cơm hay là ở trọ?”
Cùng lúc đó, truyền đến giọng hỏi thỏ thẻ của ông lão.
Gã sai vặt thân thể cứng đờ, ánh mắt lược kinh hoảng, xin giúp đỡ nhìn về phía thiếu gia nhà mình——
Thôi Vũ gật gật đầu.
Gã sai vặt lúc này mới chậm rãi xoay người, nghiêm túc nhìn ông lão liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi: “Ở...... Ở trọ! Cơm cũng muốn ăn!”
“Kẽo kẹt ——” một tiếng, lão giả mở cửa làm tư thế mời, lộ ra thân thể ăn mặc áo tơi, cùng đường mòn đá xanh phía sau cỏ dại mọc thành cụm.
Gã sai vặt nuốt nước miếng một cái, tự an ủi chính mình: “Ta tên Lam Kiều, xin hỏi lão nhân gia tên họ?”
“Lão Chu.”
“Thiếu gia nhà ta bị bệnh, trước tiên dỡ xe, xin lão Chu giúp đỡ......”
Con ngựa già phát ra tiếng phì phì trong mũi, bánh xe lăn lộn, Thôi Vũ khóe mắt hơi bình, thực tốt, biết nhà mình gã sai vặt tên.
Lam Kiều tên này, hắn có chút ấn tượng.
Lần trước lại đây khi thân thể này 30 tuổi, vốn là có một chút ký ức thiếu hụt, chính mình lại cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt, quyết tâm muốn chết, đối với việc xung quanh thân thể này đều chưa từng quan tâm, chậm rãi, trải qua những ký ức không thuộc về chính mình cũng dần dần tiêu tán.
Khuôn mặt của Lan Kiều, hắn đã quên mất, nhưng cái tên đó đã in sâu vào tâm trí hắn. Đây là một người hầu trung thành, ngu ngốc, ngốc nghếch, không thông minh lắm, vì bảo hộ nguyên chủ mà chết. Nhưng chuyện gì đã xảy ra khiến hắn chết để bảo vệ nguyên chủ thì hắn không nhớ...
“Thiếu gia, có thể xuống xe.”
Đang suy nghĩ, màn xe trước sáng ngời, khuôn mặt trẻ trung và tràn đầy sức sống của Lam Kiều xuất hiện ở trước mặt, khuôn mặt tròn, mắt tròn, thấy hắn liền cười, răng nanh như ẩn như hiện, một đứa trẻ rất dễ thương.
Thôi Vũ ánh mắt hơi bình, đáp lại cái đỡ tay của Lam Kiều.
Lão Chu đang giúp buộc ngựa, không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Thôi Vũ...... Tuy là trải qua tuổi tác, kiến thức không ít, cũng hơi hơi sửng sốt.
Lan Kiều lúc này cũng không sợ, hắn để ý ánh mắt Lão Chu, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn, như là đang nói: Nhìn cái gì nhìn, chưa thấy qua chủ tử nào lớn lên đẹp vậy à!
Thôi Vũ dưới chân có thương, vừa động lên càng là đau muốn mất mạng, toàn bộ suy nghĩ đều dùng ở trên việc chống đỡ đau đớn, không để ý đến màn đụng độ bằng mắt giữa hai người. Sau khi cơ thể quen với cơn đau, hắn bắt đầu theo lão Chu chỉ dẫn quan sát bốn phía.
Khách điếm khác với khách điếm thông thường, có điểm giống nhà dân. Đại khái bởi vì địa lý vị trí, biết các khách nhân phần lớn là trên đường nghỉ chân, thay vì nhỏ mặt ra cửa chào đón, mà trực tiếp mở cửa chào đón khách, trực tiếp kéo ngựa xe đi vào, cửa phía Tây không xa chính là kho thóc.
edit wattpad @lilithsiesta
Quay trở lại con đường chính, thật mau mà đã đến hành lang. Hành lang uốn lượn thành hình, bởi vì nơi đó không lớn, bao phủ vuông vắn, nhìn thoáng qua liền có thể nhìn thấy rõ ràng. Cửa hàng cần có dãy sảnh ngoài cùng hướng Nam để chào khách, có quầy tính tiền ở sảnh chính, nhà ăn, phòng bếp, có một số giường lớn nằm chung ở hướng Tây, cửa sổ lớn hướng Nam, giá cả tiện nghi, kinh tế lợi ích thực tế.
Đương nhiên, bọn họ là không có khả năng nằm chung giường, Lam Kiều nghiêm túc yêu cầu: “Muốn tốt phòng tốt nhất.”
Xét thấy vị trí hẻo lánh, diện tích không lớn, môn đình rách nát, bên trong cỏ dại mọc thành cụm, một đường đi tới tuy còn tính sạch sẽ, lại không hề có khí người...... Thôi Vũ đối ' phòng tốt nhất ', cũng không có quá nhiều chờ mong.
“Đại thiếu gia, ngài đang phát sốt, Nhị thiếu gia tuổi nhỏ, quá dễ bị lây bệnh, ta cũng là vì muốn tốt cho các ngươi.”
“Không cần, Nhị thiếu gia ở cùng ta.”
“Nhưng ——”
“Ta ở cùng ca ca!”
Thôi Vũ ba người vừa mới đi qua phòng ngoài, liền thấy một hàng chủ tớ đang thương lượng phòng như thế nào để ở.
Hai thiếu gia một lướn một nhỏ, đều mặc áo lụa màu xanh lam, quần áo kiểu dáng giống, mặt mày càng giống, đều là mắt phượng viên cáp, da trắng mũi cao. Đại thiếu gia khí chất ôn nhuận khiêm nhã, trên mặt ửng hồng, hô hấp gấp gáp, có thể thấy được bệnh không nhẹ; Nhị thiếu gia đáng yêu đoan như ngọc, đôi mắt nho đen dường như lo lắng khi nhìn về phía huynh trưởng, Người anh đối mặt hạ nhân còn lại là vẻ hung tợn, vẻ mặt cố chấp. Hai người nhất trí phản đối trước kiến nghị của quản gia, đôi mắt đồng thời trợn tròn, hiển nhiên đối chủ ý của mình rất là kiên trì.
Y học hạn hẹp, thời xưa bệnh tật là chuyện rất nghiêm trọng, đặc biệt nóng lạnh, người thân cận phải cẩn thận, một khi sinh bệnh, đều sẽ cách ly nghỉ ngơi, nếu không xác định khỏi hẳn, không dám sáng tối thưa hầu, thà mang danh bất hiếu. Này hai người rõ ràng là huynh đệ, người lớn đứng ở ngoài hành lang ngăn không cho người nhỏ trôi vào sương mưa, lòng bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại trên đầu nhỏ, ánh mắt lộ ra vẻ quan tâm thực sự. Thế thì tại sao cứ đòi sống chung nhà với đứa nhỏ?
Thôi Vũ khóe mắt xẹt qua bộ dáng người quản gia, đã hiểu.
edit wattpad @lilithsiesta
Lão quản gia này chừng bốn mươi tuổi, nụ cười không đến đáy mắt, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, hiển nhiên cũng rất kỳ quái.
Đại thiếu gia cùng quản gia lời nói ánh mắt đều có giằng co giao phong, đại thiếu gia đơn giản thô bạo lấy thân phận áp người, nhưng quản gia...... Sát ý dồn người vào chỗ chết khó có thể che giấu được. Đặc biệt sát ý nồng đậm khi lão hơi cúi đầu, nắm chặt tay lại như thể đã đưa ra quyết định cuối cùng —— lúc đó đại thiếu gia đang quan tâm tiểu thiếu gia, vẫn chưa phát hiện.
Chủ tớ đang ở ' thảo luận ', thấy Thôi Vũ một hàng lại đây, đồng thời ngẩn ra. Một lát, phảng phất chốt mở một lần nữa mở ra, hai bên động tác nhanh chóng, đại thiếu gia nắm tiểu thiếu gia vào phòng, quản gia vẫy vẫy tay áo, dẫn những người hầu khác giải quyết xong xuôi. cánh đóng lại và hành lang ngay lập tức yên tĩnh.
Thôi Vũ ba người đứng ở hành lang trước, trong lòng có chút ngượng ngùng. Cũng may lão Chu dưới chân chưa dừng lại, tiến lên phía trước dẫn đường, tiếng mưa rơi lại ồn ào nhiệt liệt, bầu không khí đã sớm an tĩnh lại.
“Phòng này có người ở sao?” Lam Kiều đã phục hồi tinh thần lại, biết trước mặt là người không phải quỷ, lại trao đổi qua tên, tự cho là quen biết, chỉ vào sương phòng gần nhất, hỏi thăm tin tức.
Lão Chu khẽ cau mày, khẽ gật đầu: “Dược thương, mưa to giữ khách.”
“Thật tốt quá! Chỉ là chúng ta không có nhiều thuốc trên người, vừa lúc ta sẽ cầu xin thêm một chút nữa!!”
Thôi Vũ chân đang bị thương, đi rất chậm, khi đi qua trước cửa, ngửi được một tia dược vị...... Phi thường rõ ràng. Hắn đuôi lông mày nhẹ nâng, mắt suy ngẫm tác.
Dược thương, bên người tự nhiên là nên có dược liệu, có mùi dược liệu cũng không lạ, nhưng mùi này rõ ràng là thuốc mỡ giải độc, tăng cường sinh cơ. Cuối đời trước, Dương Huyên từng tìm danh y cho hắn trị chân, ông ta có một loại dược liệu chống độc độc nhất vô nhị, vừa đắt vừa khó tìm, lại có tác dụng thần kỳ, dược liệu chưa bào chế cùng dược đã bào chế hương vị hơn kém rất nhiều, hắn theo thói quen, vừa ngửi liền biết.
“Đừng vội nói bậy, dược thương lại không phải đại phu, sao dám loạn phối dược?” Thôi Vũ gõ gõ đầu Lam Kiều, âm sắc nghiêm túc, “Dược còn có thể dùng mấy ngày, hết mưa rồi đi tìm y quán đó là, ngàn lần chớ quấy rầy người khác.”
Lam Kiều không hiểu được ý tứ của những lời này, nhưng hắn luôn luôn trung tâm, đương nhiên là thiếu gia nói cái gì chính là cái đó, dùng sức gật đầu: “Ưm! Thiếu gia nói rất đúng!”
“Đây là phòng dành cho hai vị.” Lão Chu mở ra cửa phòng cách vách, “Cơm canh nước ấm, còn thỉnh vị tiểu ca này sau đó tự mình đi lấy.”
Chạy chân việc vặt Lam Kiều không ý kiến, nhưng là nơi này —— “Không có phòng tốt hơn sao?”
Lão Chu khoát tay áo: “Cái này......”
“Lam Kiều, nơi này không sao.” Thôi Vũ tầm mắt lướt qua sương phòng cửa sổ đóng chặt ở phía Đông, “Thiếu gia nhà ngươi không đi được nữa.” Tuy cửa sổ nhắm chặt, hắn vẫn cảm giác, nơi này có người, khách điếm hẳn là không còn phòng trống.
Lam Kiều lúc này mới nhớ tới vết thương của chủ tử, lập tức đỡ Thôi Vũ hướng vào trong đi: “Thiếu gia trước nghỉ ngơi một chút, ta đây liền đi chuẩn bị nước ấm, cho ngài thay quần áo đổi dược!”
Sau khi thu xếp xong xuôi, Lam Kiều đi theo lão Chu đi lấy nước ấm, Thôi Vũ ngồi ở ghế trên, chống cái trán, hơi hơi thở dài.
Có dược thương bí ẩn; có mẫu thuẫn đối chọi gay gắt ở trước mắt, có cá chết lưới rách hiềm nghi chủ tớ; cửa sổ nhắm chặt, không một tiếng động, bầu không khí lại cảm giác không đúng, rõ ràng có người trong sương phòng......
Mưa to giữ khách, thời buổi rối loạn.
edit wattpad @lilithsiesta
Chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể an an tĩnh tĩnh đợi mưa tạnh, ân oán sau đó xử lý.
Về phần chính mình... Đương nhiên không quan tâm, hắn không chọc người, người khác cũng tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.
Lam Kiều nhanh chóng quay lại, bưng nước ấm qua cho hắn lau mình thay quần áo, xử lý miệng vết thương. Vết thương là do ngã và trầy da, dưới gối ba phần, huyết nhục mơ hồ, thoạt nhìn cực kỳ dọa người, tìm đại phu xem qua, nói là bị thương ngoài da, xoa thuốc đúng lúc có thể chữa khỏi. Chỉ là thương gần khớp xương, ảnh hưởng sâu, đau đớn khó chịu, đi lại cũng bất tiện, cần đến nhẫn nại, cũng nên chú ý nghỉ ngơi, nếu không dưỡng không tốt, khớp xương ngược lại chịu ảnh hưởng.
Lam Kiều bôi thuốc biểu tình như lâm đại địch, vì sợ rằng sẽ làm cho chủ nhân thêm đau đớn. Kỳ thật mặc kệ hắn nặng nhẹ mà bôi, vết thương cũng đau không chịu nổi, Thôi Vũ ngược lại hi vọng hắn thô tay thô chân mau mau sát xong, để quá trình đau đớn như dày vò có thể sớm kết thúc.
Suy nghĩ mông lung, nhớ lại trước kia, thân thể này tàn tật.... Hình nhưu cũng alf năm 16 tuổi, cũng là trước tiên bị thương nhẹ, lại ngộ ngoài ý muốn, trị liệu không kịp thời, rơi xuống bệnh căn. Thẳng đến cuối cùng Dương Huyên tìm tới danh y, hắn mới biết được, hắn sở dĩ bị tàn tật, nguyên nhân lớn hơn nữa là trúng kỳ độc nào đó.
Chẳng lẽ chính là lần này...... Hắn dự cảm thấy nguy hiểm?
Là đích mẫu? Nhưng đích mẫu một nữ tử hậu trạch, có thể tìm đâu ra thứ độc lạ mà hoàng thất cũng không dễ kiếm?
“Hừ......” Lam Kiều cuối cùng cũng bôi thuốc xong, đi vào chậu rửa tay, nhân tiện lau đi mồ hôi mịn trên trán, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại chạy ra ngoài, “Thiếu gia, ta đi kiếm thức ăn!”
Khách điếm cung cấp cơm canh không tính là phong phú, cháo nóng, màn thầu nóng, đồ ăn kèm trộn dầu mè, các món thịt đều được tẩm ướp trước và không có món xào. Tuy là như thế, chủ tớ Thôi Vũ cũng rất là thỏa mãn, như vậy thời tiết, một ngụm nhiệt đều không dễ tìm. Còn nữa Thôi Vũ cũng có thương tích, dùng cháo nóng để bồi bổ dạ dày sẽ thích hợp hơn.
Hai người đều đói quá mức, bốn phía lại không người ngoài, Thôi Vũ vẫy tay làm gã sai vặt cùng nhau ăn, một bên ăn, còn một bên nhàn nhàn cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Chúng ta nửa đường đi vòng vèo, cha ta không ngăn lại?”
“Không có cách cản, lão gia không biết, nhưng mà hiện tại khẳng định đã biết, có lẽ đang rất giận dữ” Lam Kiều đói đến lợi hại, cháo uống khò khè khò khè.
“Ngươi không sợ hãi?”
“Sợ hãi?”
Thấy gã sai vặt mơ hồ, Thôi Vũ khẽ thở dài: “Ta muốn chạy, ngươi không những không khuyên, còn yểm hộ đi theo......” Quay lại khẳng định bị phạt.
“Có chút sợ” Lam Kiều buông chén, cũng đi theo thở dài, mắt to hắc bạch phân minh nhìn Thôi Vũ, “Lão gia khẳng định phạt ta, nhưng mà khẳng định sẽ không đánh chết ta, chỉ cần khiêng lại đây là được.”
Thôi Vũ giật mình, mới thu ánh mắt, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vì cái gì?”
“Bởi vì không có người nguyện ý hầu hạ thiếu gia......” Nói xong phát hiện nói lỡ, Lam Kiều mặt trắng bệch, lập tức lui ra phía sau quỳ xuống, “Tiểu nhân nói sai lời nói, không phải như thế, thiếu gia tốt như vậy, sao không có ai nguyện ý hầu hạ, Ai cũng muốn tóm lấy công việc này!”
Thôi Vũ lắc đầu, hỏi hắn: “Ngươi vì cái gì không mật báo, còn đi theo ta chạy?”
Lam Kiều sửng sốt: “Ngươi là ta chủ tử a, mạng ta là của ngươi, đương nhiên phải ngeh lời ngươi lời nói.”
Lần này đổi Thôi Vũ ngây ngẩn cả người.
Đáp án như thế trắng ra đơn giản, là lẽ đương nhiên.
Hắn trước nay chưa từng gặp một thủ hạ nào như vậy, giao phó tánh mạng, chỉ trung thành với một người hắn......
Thấy chủ tử không nói lời nào, ánh mắt thâm trầm, Lam Kiều thật cẩn thận: “Thiếu gia?”
“Không có việc gì, ta không giận, ngươi đứng lên.”
“Ta đây...... Dọn dẹp một chút?”
“Được.”
Lam Kiều đứng lên, nhanh nhẹn thu thập đồ vật, khí thế ngất trời, tâm tình giống như....giống như vô tâm vô phế.
Thậm chí chủ tử đã thay đổi cũng không biết.
Thôi Vũ lấy tay che mặt, có thuộc hạ ngây ngốc ngu trung, cảm giác hơi phức tạp.
Khi trời yên biển lặng, cơn đau ở đầu gối lại nổi lên, Thôi Vũ bảo Lam Kiều kê một cái ghế ở góc ngoài cửa, dìu hắn qua đi ngồi xuống. Vết thương xoa thuốc, tốt nhất giữ khô ráo, trong phòng oi bức, bên ngoài thổi phong đảo còn thích hợp, sẽ không ra mồ hôi.
Mưa rơi từ mái hiên, giống như một sợi dây chuyền bạc trong suốt, ướt át hơi nước phác mũi, tựa hồ có thể ngửi thấy hương hoa mùa hạ Một chiếc lá liễu xanh như ngọc đẫm nước mưa bay vụt qua và rơi xuống chân hắn. Giờ khắc này, thế nhưng có một loại ảo giác yên tĩnh về năm tháng.
Bất giác ý thức lơ lửng, Thôi Vũ mơ màng sắp ngủ. Không biết ngủ bao lâu, nghe được một tiếng nói chuyện.
“Tối nay...... Ngươi hướng tây, ta hướng đông......”
“Nhưng... ta đã tìm khắp nơi, không có...”
“...... dưới sự hướng dẫn của lão tướng quân, thông minh thiện ẩn, thei thói quen hẳn là phương hướng này...... Chúng ta phải nhanh lên...... Đã bị thương rồi, sau này còn có chuyện lo tính mạng.”
“Vậy thì ta đây hiện tại......”
“Không được...... Thân phận...... Cần phải tránh tai mắt của người......”
Phương hướng thanh âm truyền đến, đúng là 'dược thương'cách vách.
Tìm người, còn dưới sự dạy dỗ của lão tướng quân, đã bị thương, có tánh mạng chi ưu......
Dược thương này quả nhiên có bí mật.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đột nhiên một con tròn tròn cầu mây lăn đến bên chân, một đạo thúy thanh thanh “Cầu cầu!” Truyền đến.
Thôi Vũ ánh mắt căng thẳng, theo bản năng khóe mắt dư quang liếc theo hướng cửa sổ cách vách—— một loại phía sau lưng tê dại, bị khóa chặt trong cái chết theo sau.
Bọn họ phát hiện!
edit wattpad @lilithsiesta