Thứ Tử Khanh Tướng

Chương 1: Chương 1: Con đường phía trước hung hiểm




Thái Khang năm thứ chín, eo sông ở ngoài huyện, giữa mùa hạ

Thời tiết buồn tẻ tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng được trút bỏ, một khắc trước hoàn ủ rũ ủ rũ ngượng ngùng, cực nóng và gian nan, một khắc sau liền mây đen cuồn cuộn, bóng cây cuồng lay động. Trước khi mọi người kịp phản ứng, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đã gấp gáp rơi xuống.

Bầu trời như nhuộm mực đen, những mảng màu đen tối lừa dối lòng người, mưa rơi khá gấp, chốc lát mưa tầm tã, rơi xuống mái hiên liền bọt nước cũng không kịp đánh ra, đã hội tụ thành thủy chú, duyên hành lang chảy xuống. Trong chốc lát, trời đất bao la, hơi nước mịt mờ, không rõ phía đối diện.

Ngoài thành ba dặm trên quan đạo, một chiếc xe ngựa màu đen gian nan chạy. Thiếu niên phu xe bị mưa to dội ướt sũng, quần áo bao bọc thân thể gầy gò, đôi mắt bị xối cơ hồ không mở ra được, môi sắc hơi trắng. Bánh xe mỏng, đường phía trước không rõ ràng, lâu lâu lại dính vũng nước, ngay cả phu xe có kinh nghiệm cũng đi có chút khó khăn, nhìn vô cùng chật vật, đáng thương.

Thành công bước ra từ một vũng bùn khác, gã sai vặt lấy tay áo lau sạch vết nước trước mặt, nhìn về phía xa - tuy thế giới rộng lớn, nhưng cổng thành thì đã xa kia rồi, chỉ cần tiếp tục kiên trì một phút chốc, liền có thể vào thành rồi!

Gã sai vặt khóe miệng nhếch lên, rốt cục nở nụ cười, nghiêng người chắn mưa, cẩn thận từng li từng tí một vén rèm xe lên một cái khe: “Thiếu gia, chúng ta sắp đến rồi... Thiếu gia? Ngài tỉnh chưa?”

Gã sai vặt thận trọng, thời điểm gió nổi lên liền tìm mấy khối đá cứng cáp đặt ở dưới tấm vải bố xanh, hiện lại cẩn thận, trong xe nước mưa còn chưa tiến vào, ngược lại sạch sẽ khô ráo. Trong xe đồ vật không nhiều, chỉ có một cái ghế ngắn và một cái chăn mỏng, nho nhỏ hai cái bao quần áo, ngoài ra không có gì khác..

Có lẽ là bởi vì mùa hè nóng bức, người trên xe không có đắp chăn, mà là trực tiếp trải chăn trên ghế, ngủ ở trên. Đây cũng là một thiếu niên, nhìn mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo lụa trắng mỏng, gầy gò, cằm tinh xảo, mũi cao tỉa lông mày, giữa lông mày có một chút nốt ruồi đỏ, hai mắt nhắm chặt, trán hơi đẫm mồ hôi.

Chân trái của thiếu niên dưới đầu gối hơi lồi lên, có chút máu chảy ra, khi nhuộm lên quần lụa trắng sẽ rất chói mắt. Mặc cho gã sai vặt cao giọng cùng gọi, hắn cũng chỉ mí mắt khẽ run, vẫn chưa tỉnh lại.

Gã sai vặt có chút băn khoăn, nhìn mồ hôi trên trán, môi nứt nẻ, rồi lại nhìn màn mưa bên ngoài... Hắn cắn môi lái xe ngựa qua lề đường, bước đi trăm bước khó khăn, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi nhà, rốt cuộc tìm được một gia đình, gõ mở cửa xin chút nước nóng.

Gia đình này ngược lại là cực nhiệt tình, vừa vặn gia có sản phụ, hầm canh gà, nghe gã sai vặt nói vậy trông lại thấy người thiếu niên ốm yếu ngồi trên xe không dậy được nên đã bưng bát canh đưa cho cậu nhóc một bộ đồ: “ Ngươi vội vã đưa thiếu gia đi khám bệnh, nhưng mưa to như vậy, ngươi cũng đừng mắc bệnh!”

Gã sai vặt luôn mồm nói tạ ơn, trước hết nhờ đại nương hỗ trợ đút canh hầm cho thiếu gia, nhét một ít bạc, mới phủ thêm áo tơi tiếp tục gian nan lái xe tiến lên.

Màn mưa như trút nước, tiếng mưa lớn, trong tai cơ hồ nghe không đến bất kỳ bên âm thanh nào khác, bánh xe một hai lần mà luôn mãi rơi vào vũng bùn, lại một lần một lần bò ra ngoài...

edit: wattpad @lilithsiesta

Có lẽ là canh nóng có tác dụng, cũng có lẽ là xe đụng quá mạnh, người trong xe rốt cục rên rỉ hai tiếng rồi từ từ mở mắt ra.

Hắn vừa mở mắt, cả phòng ánh sáng rực rỡ.

Đôi mắt này trong suốt và long lanh, gợn sóng rõ ràng làm trơn, như ẩn chứa tinh quang, tựa như vầng trăng sáng, đèn đuốc nhân gian... Trước khi mở mắt, hắn có một tướng mạo nhìn thật được, đến cùng thiếu niên ngây ngô, gầy gò, vừa mở mắt, khí chất đột ngột được sinh ra, thật tuyệt đẹp để hình dung cũng không quá đáng, quả thực là ——

Hình dung như thế nào thì thích hợp?

Thật đúng là cực phẩm nhân gian.

Thôi Vũ gian nan giơ tay đến trước mắt nhìn, liền biết mình là ai, mọc ra một khuôn mặt thế nào là 'Nhân gian cực phẩm', tuổi tác.

Không có một ai, chỉ có thân quen.

Hắn đã lần thứ hai trọng sinh thành người này...

Thôi Vũ đã từng là con riêng nhà hào môn ở hiện đại, có tuổi thơ cơ cực, chẳng mấy khi gặp chuyện ấm lòng người, lòng tràn đầy phẫn nộ, nhân cách vặn vẹo. Hắn lại bẩm sinh đầu óc thông minh, có thể tưởng tượng được, dùng tính cách của hắn, đã từng làm những gì.

Hắn thành công đem từng bắt nạt hắn người tất cả đều đùa chơi chết, không chết cũng thân bại danh liệt, tinh thần bị đánh tan, cái gì cũng không làm được. Hắn vẫn cứ cảm thấy không vui, thuận tiện để cả gia tộc cũng chơi xong, để nó triệt để đổ nát tại bên trong dòng sông thời gian. Nhưng cảm giác sảng khoái chỉ trong chốc lát, sau đó là sự trống trải vô tận. Hắn một lần nữa tay trắng dựng nghiệp, học cách kết bạn và sống cuộc sống mà những người bình thường nên sống.....

Vẫn cảm thấy nhàm chán, cuối cùng không biết co rút cái cơ nào, điên cuồng chơi các loại vận động cực hạn, những gì người khác không chơi được hắn ta có thể làm, kết quả rốt cục cũng đem mình chơi đùa đến chết.

Đáng tiếc quá trình tử vong thống khổ nghênh đón không phải là giấc ngủ nghìn thu, hắn đi tới triều đại lịch sử chưa từng có —— ít nhất là triều đại hắn từng biết, biến thành một Thôi Vũ khác.

Tên Thôi Vũ này là người tàn phế, chân bị phế bỏ, chỉ có thể ngồi xe lăn. Xe lăn của triều đại này rất bất tiện, ngồi cứng nhắc, tác dụng giảm xóc khi đi đường rất tệ, một lúc sau sẽ bị mỏi. Triều đại này ăn mặc ngủ nghỉ đều không tiện, không có mỹ thực hợp khẩu vị, không có phòng ở đáp ứng yêu cầu của hắn, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không thoải mái. Tên Thôi Vũ này không được gia tộc chấp nhận, ngay cả người hầu của hắn cũng dám ngồi đè đầu cưỡi cổ...

Thôi Vũ càng không vui.

Nhưng hắn không muốn chơi chút nào, kiếp trước chơi chán rồi. Trong hoàn cảnh như vậy sống sót còn không bằng chết đi, hắn không thích tự sát, cho nên —— hắn mong đợi tất cả cơ hội bị giết chết.

edit: wattpad @lilithsiesta

Đáng tiếc người nhà họ Thôi cũng không ra sức.

Sau đó, hắn gặp phải Thái tử Dương Huyên... Thật là là đoạn nghiệt duyên.

...

Mưa to ồ lên, hơi nước mịt mờ từ cửa sổ bên trong chui vào, kéo dài như sương, cuốn lấy thời gian năm xưa, phả vào mặt.

Dương Huyên chết ngày ấy, cũng là như thế này, mưa như trút nước.

Rõ ràng là sắp chết, nhưng nam nhân ấy còn có sức ôm eo hắn, như xem kẻ thù nhìn hắn chằm chằm, phát ra lời nguyền rủa giống như rống: “Thôi Vũ! Ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta!” con ngươi chậm rãi giãn ra, rốt cục hiện ra một chút cảm xúc ngày xưa ẩn sâu, thẳng thắn mà cuồng nhiệt.

Khoang ngực không tự chủ được run lên, khóe mắt hơi nhức, ngay cả hô hấp cũng có chút đau đớn, Thôi Vũ lấy mu bàn tay che mặt, chậm rãi thở ra.

Hắn Thôi Vũ, sống hơn 30 năm trời, xưa nay đều là người khác nợ hắn, hắn nụ cười xán lạn mà thủ đoạn tàn khốc đòi nợ. Đòi nợ quen rồi, càng không hay biết cảm thấy, thì ra trong lúc vô tình, chính mình cũng đã ghi nợ khoản nợ, càng không biết, khoản nợ này trả như thế nào.

Dương Huyên... Ngươi cũng thật là, chết rồi cũng không buông tha ta.

Thái dương đau đớn, Thôi Vũ xoa xoa, bỗng nhiên nhớ tới, hai tay này của chính mình.

Hắn lần nữa lấy tay đưa tới trước mắt, không sai, đôi tay này mềm mại hơn rất nhiều, hiển nhiên cũng nhỏ hơn, đây là trở về quá khứ, Dương Huyên chưa chết, cũng chưa quen hắn như trước đây!

Trong lòng nhất thời sáng lên, đang định thần lại, muốn xem tình hình bây giờ là như thế nào thì đột nhiên, đầu gối đau như búa bổ, sau lưng chợt ớn lạnh, trong đầu đột nhiên phát ra một ý nghĩ: Không thể đi lên trước nữa, nguy hiểm!

Đây là linh cảm của hắn, một món quà đặc biệt mà hắn nhận được sau khi tái sinh về thời cổ đại —— hắn có một bản năng rất mạnh mẽ và rất đúng đắn!

Tỷ như hắn trong lòng suy nghĩ một chuyện, bình tĩnh lại nghiêm túc, tinh tế cảm thụ, thỉnh thoảng sẽ được đến một loại cảm giác: Làm như vậy là tốt hay xấu. Nếu như không nguy hiểm gì, thì sẽ không có cảm giác xấu, nghe theo chính là; nếu như cảm giác không tốt, hắn không thể làm, hoặc là điều chỉnh, bằng không nhất định sẽ gặp phải phiền phức.

Hắn không phải suy nghĩ nhiều về mọi thứ, cho nên gặp được đủ loại chuyện không tốt. Hơn nữa hắn hoàn vẫn luôn không muốn sống, cũng chưa từng dùng tới thứ linh cảm này, nếu như không phải hiện tại cái cảm giác này nhảy ra, hắn đều quên mất!

Cái loại... cảm giác muốn nhảy ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi gì, có nghĩa là tính mạng của hắn đang gặp nguy hiểm! . ngôn tình sủng

Sống hay chết, bản thân hắn không thèm để ý, nhưng hắn thiếu nợ Dương Huyên, nghĩ rõ ràng giải quyết thế nào trước, hắn không thể chết được!

Thôi Vũ bỏ qua vết thương ở chân, kiên cường chống đỡ ngồi xuống, leo lên cửa sổ xe, vén rèm nhìn ra phía ngoài.

Màn mưa như thác nước, cửa sổ xe vừa mở ra mưa liền điên rồi tựa hướng bên trong tạt vào, hắn tầm mắt mơ hồ, hai mắt mênh mông. Nhưng hắn vẫn là miễn cưỡng có thể nhìn rõ ràng, nơi này là cửa thành!

Cửa thành u ám, một con đường lớn lát đá xanh dẫn vào thành, vì mưa quá lớn, trong thành dân hộ đóng cửa, cửa hàng không mở, cực kỳ quạnh quẽ. Tình cảnh quạnh quẽ như vậy, hai cánh cửa sổ mở ra vô cùng hấp dẫn sự chú ý.

Mặc dù cửa sổ chỉ mở một nửa, và mặc dù tầm nhìn không tốt, nhưng Thôi Vũ vẫn nhìn thấy thứ dường như là một mũi tên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo!

Đây là vì hắn mà đến!

Cho dù không phải, chỉ cần hắn đi về phía trước, khẳng định cũng sẽ gặp phải nguy hiểm khác...

Thôi Vũ tròng mắt chợt nheo lại, dùng sức gõ vách tường xe.

Gã sai vặt nghe đến lập tức dừng xe, vén rèm nhìn về phía bên trong xe. Thấy Thôi Vũ ngồi dậy, hoàn mở cửa sổ xe, lập tức kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia, ngài hiện tại không thể dính mưa!”

Vì cả người ướt đẫm, hắn chưa đi đến bên trong xe, quay người nhảy xuống xe, bước nhanh đến bên hông xe, từ bên ngoài đem xe cửa sổ đóng lại, mới ngồi trên càng xe, lần thứ hai ló đầu hỏi: “Thiếu gia đang vội? Người xem đến cửa thành, chúng ta lập tức liền có thể vào tìm khách sạn nghỉ ngơi!”

edit: wattpad @lilithsiesta

Cái gã sai vặt này... Không quen biết.

“Trước tiên không vội, “ Thôi Vũ ngón tay xoa thái dương, con ngươi hơi rủ xuống, đồng tử âm thầm chuyển hướng, chú ý gã sai vặt thần sắc, “Chúng ta đây là... Muốn đi đâu?”

Gã sai vặt thần sắc càng thêm lo lắng: “Thiếu gia là ngủ mê sao? Chúng ta cùng lão gia và thái thái[1] một đường hướng Nghĩa Thành, trên đường ngài và Đại tiểu thư... Đồng thời té ngã, ngài bị thương ở chân, lão gia phạt ngài... Ngài nói đại bá, đại bá mẫu luôn luôn làm thương ngài, không muốn đi theo lão gia và thái thái bọn họ nữa, đơn giản lặng lẽ đào tẩu trở về Đông đô đến nhờ cậy...”

[1] Thái thái này aka phu nhân

Té bị thương chân, bị phạt, không cùng cha ruột nói chuyện, muốn quay lại Đông đô gặp đại bá.

Thật đúng là một ý tưởng tồi!

Chưa kể, đại bá, đại bá mẫu là người tốt như vậy? Thôi Vũ cấp tốc tại trong trí nhớ tìm tòi mặt hai vị này, thiếu chút cười ra tiếng, cho một cái khuôn mặt tươi cười, gặp mặt hỏi vài câu, nói vài câu đáng thương là tốt?

Quá ngây thơ!

Nếu thật sự trở về, đại bá, đại bá mẫu sẽ ân cần chăm sóc, nhưng cũng sẽ không giữ hắn sống bên mình, tất nhiên viết thư cho cha đẻ hắn một lần nữa đón hắn quay về. Thân phụ vẫn còn, không lí nào lại cùng đại bá đại bá mẫu nương nhờ, trong nhà mâu thuẫn, cần phải đóng cửa tự giải quyết. Hắn dằn vặt một vòng trở về, đích mẫu xấu hổ, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

“Ta bao nhiêu tuổi?”

Gã sai vặt sững sờ: “Thiếu gia mười sáu a, làm sao đột nhiên...”

Thôi Vũ 'Hối hận' gõ trán, thuận thế chặn khoé miệng đang nhếch lên: “Ta là nói, ta bao nhiêu tuổi lại bốc đồng như vậy.” Thì ra mới mười sáu tuổi, đời trước thời điểm xuyên tới bộ thân thể này đều sắp ba mươi... Còn rất nhiều thời gian. Hắn thở nhẹ ngụm khí, cuối cùng cũng coi như thư thái một điểm.

Hắn không lo lắng những thứ thủ đoạn ngổn ngang kia ở hậu viện, đi Đông đô Lạc Dương hay theo phụ thân đến quận Nghĩa Thành đều không khác biệt, trước mắt xem, con đường phía trước có nguy hiểm, vài năm tới, Dương Huyên sẽ không tại Lạc Dương xuất hiện... Thôi Vũ khóe mắt hơi rủ xuống, ngón tay khẽ vặn ——

edit: wattpad @lilithsiesta

“Quay đầu lại. Chúng ta không trở về Đông đô, đuổi theo cha ta.”

“A?” Gã sai vặt miệng hé mở, có điểm không phản ứng lại, “Nhưng là đều đã đến cửa thành, vết thương của ngài cũng phải xem đại phu...”

“Ta nói quay đầu lại.” Thôi Vũ ánh mắt lướt qua đến, sáng ngời sắc bén, lộ ra phong thái uy nghi.

Gã sai vặt đành phải hướng tới cửa thành thở dài, thét ngựa quay đầu lại, vùng vẫy đi trong mưa một lần nữa.

“Ngươi tiến vào.”

“Nhưng con ngựa...”

“Để nó tự đi.”

“... Vâng “

Ngựa sành sỏi, cho nó phương hướng, nó sẽ tự mình đi, cũng không đặc biệt cần thiết người đánh xe.

Xe hẹp bánh mỏng, mái sơn xanh lá che chắn, ngựa lông xám, lại là những thứ đồ vật một lần nữa trải qua, đại nương vừa nãy kéo chồng mình: “Đây không phải là chiếc xe xin súp vừa rồi sao? Không phải nói muốn vào thành?”

“Ngươi quan tâm đến chuyện của mấy đại nhân làm gì, nếu có rảnh còn không bằng quan tâm quan tâm sắc trời.”

“Sắc trời làm sao vậy?”

“Mây bao hàm Hắc Long, mưa gió ào ào, hai nén hương qua không một tiếng sấm, mưa này... Sợ là không rõ!”

...

Gã sai vặt tiến vào trong xe sau, Thôi Vũ vốn định hỏi một vào tin tức, kết quả chân thương tổn hắn đau mà mồ hôi lạnh ứa ra, trước mắt từng trận biến thành màu đen, chỉ kịp dặn dò một tiếng 'Trong vòng năm dặm không được dừng lại', liền lần nữa hôn mê ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh lại, đã qua hai canh giờ.

Mưa vẫn rơi, và không có ý nghĩ là sẽ ngừng. Xe ngựa đứng ở một chỗ trạm dịch lại không giống trạm dịch, khách điếm không giống khách điếm, mặt ngoài cửa nhỏ, vòng ra là một địa bàn nhỏ, không có người nào, có chút rách nát hoang vu.

“Thiếu gia, chúng ta đã đi rồi hai canh giờ, rời xa cổng thành cũng không có khách điếm, gặp phải chỗ ở cũng không dễ dàng, không bằng nghỉ ngơi một chút, chờ hết mưa rồi lên đường?”

Thôi Vũ trầm ngâm chốc lát, gật đầu.

Vì nguy hiểm ở phía trước, hắn không thể không quay đầu lại đi xa, ai biết cái nguy hiểm kia thật ra lại sẽ không theo hắn dời đi? Hắn mặc dù có bàn tay vàng, sử dụng lại không phải là không có đánh đổi, hơn nữa hắn hiện tại bị thương, thân thể quá yếu, sợ là không tinh lực hao tâm tổn sức suy nghĩ được linh cảm báo trước.

Thân thể của hắn cần nghỉ ngơi, người lẫn ngựa cũng đều phải ăn, kiên trì đội mưa mà đi quá lâu, ai cũng không chịu được. Trước không được phía sau thôn không được cửa hàng nào, có thể có một nơi đã rất tốt, xác thực không thể đi tiếp.

Nhưng ở nơi hoang vu, nhà trọ lụp xụp, mưa to giữ khách, quạ đen quật ngã cây... nhìn thế nào, cũng là không may mắn.

edit: wattpad @lilithsiesta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.