Hoàng Lân đi về thì hai vợ chồng Băng Mai cũng ai đi tới chỗ làm của người ấy, Thiên Lâm biết chắc có người tới thế nên khi nhận được thông báo học sinh mới về thì không mấy ngạc nhiên, hiệu trưởng nhìn hắn ta nghiêm túc nói:
“Cô bé này tên Hoàng Kỳ là học sinh cần đặc biệt chiếu cố, nàng ta xảy ra sai sót gì thì thi đua của cậu coi như xong đấy.”
Thiên Lâm cười nói:
“Cái này hiệu trưởng cứ yên tâm ta đã bao giờ làm ra sai sót gì đâu, giao nàng cho ta chính là một quyết định cực kỳ đúng đắn của nhà trường rồi. Có điều làm tệ thì bị phạt thì làm tốt cũng phải có thưởng mới đúng, hiệu trưởng thấy có đúng không?”
Hai người trao đổi một lát mới thống nhất được, sau đó thì Thiên Lâm mang Hoàng Kỳ đi về lớp, đi ngang qua dãy hành lang thì Hoàng Kỳ không nhịn nổi nên tiếng:
“Ông ta bảo ngài trong nom ta đúng không?”
Thiên Lâm không nói gì cả coi như đồng ý, Hoàng Kỳ thở dài nói:
Ta đã lớn rồi với lại đây lại là nhiệm vụ đầu tiên của ta thật chán quá mà.”
Thiên Lâm hừ một tiếng rồi nói:
“Hành lang chưa có kiểm tra ngươi đã ăn nói không kiêng cữ như thế lỡ có đích nhân nghe lén thì sao, nên nhớ chỉ một giây phút chủ quan cũng có thể khiến cho cả nhiệm vụ thất bại, đã bao năm rồi mà ngươi vẫn không chịu tiến bộ thế.”
Hoàng Kỳ vừa nói vài câu lại bị nói lại một tràng thì vừa giật mình vừa tủi thân thế nhưng hắn ta nói không sai một chút nào cả, tính nàng hay quên thế nên “ lâu lâu “ vẫn bỏ quên mấy tiểu tiết như thế này.
Nàng ta không dám nói thêm gì sợ Thiên Lâm lại tìm ra sơ hở để la mắng nàng, dẫn nàng về lớp Thiên Lâm ngay lập tức thay đổi sắc mặt của mình trở nên vui vẻ. Hoàng Kỳ thấy thế thì cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt để tránh bị nghi ngờ.
Đứng trên bục giảng Thiên Lâm vui vẻ giới thiệu:
“Mọi người tập trung một chút hôm nay sẽ có một bạn học mới, trò đi vào được rồi.”
Hoàng Kỳ đi vào trong lịch sự cúi đầu chào mọi người, Thiên Lâm khẽ nói:
“Trò giới thiệu mình cho các bạn cùng biết đi.”
Nàng ta mỉm cười một cái khiến cho hầu hết những nam sinh trong lớp tim đều đập lệch một nhịp, cảm giác này từ khi nhận lớp gặp Thiên Ý họ đã không còn biết. Bây giờ ngoài Thiến Ý bọn họ đã có một mục tiêu khác để nhắm tới, quan trọng nhất nàng không như Thiên Ý chỉ để ý Băng Thần.
Hoàng Kỳ mỉm cười nói:
“Xin chào mọi người ta tên Hoàng Kỳ quê tại Đế Thiên thành phố mong được mọi người chỉ bảo thêm, cũng mong được kết bạn với mọi người.”
Thiên Lâm mỉm cười nói:
“Thành tích học tập của Băng Thần rất tốt thế nên em xuống ngồi cạnh bạn.”
Một nam sinh vốn ngồi ở chỗ Thiên Lâm chỉ thì ngạc nhiên hỏi:
“Thế còn ta thì sao lão sư?”
Thiên Lâm chỉ về một nơi ở cuối lớp rồi nói:
“Trò xuống dưới đó ngồi để cho Hoàng Kỳ có chỗ ngồi, bạn ấy mới tới cần được hỗ trợ.”
Người kia mặt xụ xuống bởi ngồi cạnh Băng Thần thì ngoài môn của Thiên Lâm thì những môn khác hắn ta không cần học bài cũng có thể đạt điểm cao. Xuống phía dưới bây giờ thì những thằng ngu ngồi chung với nhau thì ai cứu ai bây giờ, có điều hắn không dám chống đối Thiên Lâm.
Người nam sinh này rất nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc di chuyển đi còn Hoàng Kỳ thì cũng đi xuống dưới ngồi xuống vị trí của mình, đặt chiếc cặp xuống nàng quay qua phía Băng Thần đưa tay ra cười nói:
“Rất vui được gặp mặt Băng Thần bạn học.”
Băng Thần rất lịch sự đưa tay ra bắt với nàng nhưng vẫn dùng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
“Sao Hoàng Kỳ bạn học lại chuyển từ một nơi như Đế Thiên thành xuống nơi đây học thế?”
Hoàng Kỳ cười khổ nói:
“Cha ta làm ăn thật bát quá thế nên phải chuyển chuyện làm ăn đến nơi này, dù cho quả thật điều kiện ở đây không bằng Đế Thiên thành phố nhưng áp lực cũng nhỏ hơn rất nhiều.”
Thiên Lâm nghe Hoàng Kỳ bịa chuyện thì không khỏi gật gù một cái vì ít ra những cái dùng để đối phó cơ bản thì nàng ta vẫn biết, có lẽ nàng còn kém nhưng dù sao cũng là cháu gái của tướng quân cũng phải thừa hưởng một ít thiên phú chứ.
Sau khi làm quen xong Băng Thần thì nàng ta rất nhanh chóng bắt chuyện với tất cả mọi người xung quanh mình, một người hòa đồng rất dễ tạo thiện cảm với người khác.Nhất là mấy nam sinh thì được nàng tạo cho cảm giác như nàng rất để ý đến họ, Băng Thần thấy thế thì không khỏi lắc đầu bởi mấy tên này quá tưởng bở rồi.
Thiên Ý thì hơi nhíu mày lại bởi nàng cảm giác không được vui cho lắm, Băng Thần hôm qua mới nói muốn thử tìm bạn gái thì hôm nay có ngay một cô nàng xinh đẹp chuyển tới ngồi kế bên, ông trời muốn đùa nàng chắc.
Băng Thần trong lúc đặt sách lên bàn thì vô tình nhìn sang tay của Hoàng Kỳ thì phát hiện vết chai tay, ví trí này giống như hắn ta vậy chứng tỏ nàng ta cũng luyện kiếm hoặc là một xạ thủ.
Thế nhưng rất nhanh chóng hắn ta bỏ qua chi tiết này bởi các nhà giàu cho con học võ thuật cũng không còn là chuyện gì mới lạ, chỉ là hắn ta hay để ý má tiểu tiết thôi. Thiên Lâm lén lút quan sát thì sau khi thấy Băng Thần không còn chú ý tới Hoàng Kỳ thì mới thở phào một hơi.
Thiên Lâm to giọng lên tiếng:
“Được rồi chúng ta đi vào tiết học thôi.”
Mọi người bắt đầu làm bài tập được Thiên Lâm giao cho, có một điều rất lạ lùng trong ngày hôm nay đó là một người thường giao bài cực khó như Thiên Lâm lại bỗng nhiên cho bài rất dễ.
Băng Thần chỉ mất khoảng mười phút để làm xong sau đó chả biết làm gì, quay sang thì thấy Hoàng Kỳ đang cắn bút có vẻ đăm chiêu suy nghĩ lắm. Hắn ta thở dài trong lòng thầm nghĩ:
“Có khi nào nguyên nhân chính khiến nàng ta bị chuyển về đây học là vì học dốt không nhỉ?”
Tay khẽ đụng nhẹ vào nàng một cái khiến Hoàng Kỳ quay sang nhìn, Băng Thần dùng ngón tay gõ nhẹ vào bài làm của mình, Hoàng Kỳ ánh mắt sáng lên sau đó mỉm cười chép lia lịa.
Thiên Lâm dù thấy nhưng cũng không nói gì bởi cứ để mọi chuyện tự nhiên thì Hoàng Kỳ thân phận sẽ khó bị phát hiện hơn.