Thú Tu Thành Thần

Chương 975: Chương 975: Hoàng Kỳ




Băng Mai ngạc nhiên nói:

“Hoàng bá bá sao ngài lại tới đây?”

Hoàng Lân đại tướng cũng là cha đỡ đầu cũng như bạn thân lâu năm cua cha nàng, hắn ta cười nói:

“Ta phát hiện ra một đứa cháu của mình có thiên phú đạt cấp SSS mà ngươi không báo cho bá bá biết.”

Băng Mai nhíu mày nói:

“Ngài có biết một khi dính dáng đến ngài hay cha ta thì mọi chuyện sẽ rắc rối thế nào không, ta không muốn con của ta có số phận giống ta.”

Hoàng Lân cười khổ nói:

“Ngươi nói thế bá bá đành chịu vì đúng là lỗi của ta nhưng cũng chính vì thế ngươi có một đứa con ngoan, à không bây giờ là hai đứa con ngoan ngoãn giỏi giang. Chưa kể ta còn đền cho ngươi một người chồng tốt như thế còn gì, Băng Vương chỉ là một ký ức buồn chứ không phải số phận của ngươi, nói thế Thiên Lâm sẽ buồn đấy.”

Băng Mai hơi giật mình quay sang nhìn nụ cười gượng gạo của Thiên Lâm thì cắn môi nói:

“Muội hơi xúc động thế nên nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ huynh đừng để tâm.”

Thiên Lâm cười khổ nói:

“Ta biết vết thương lòng của muội sẽ khó lành được dù ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa, có điều những lúc như thế này rất ít xảy ra thế nên muội không cần lo lắng ta vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này mà để tâm đâu.”

Hoàng Lân cười nói:

“Hai người đi làm trễ một chút để dành thời gian nói chuyện với ta được chứ?”

Băng Mai gật đầu nói:

“Mời Hoàng bá vào nhà.”

Đi vào trong nhà Hoàng Lân rất thẳng thắn hỏi:

“Băng Thần hay Thiên Ý?”

Băng Mai chép miệng nói:

“Băng Thần nó tiến vào Hư giới hôm qua.”

Hoàng Lân giật mình hỏi:

“ Mới hôm qua máy đo lực cũng chỉ để 1999 cân thôi, chẳng lẽ thằng bé đột phá ngay trong hôm ấy?”

Băng Mai gật đầu nói:

“Tối về thì nó đột phá luôn.”

Băng Mai cố che giấu đi rất nhiều và đơn giản hóa câu chuyện đi bởi nàng biết dù Hoàng Lân có biết con trai nàng sở hữu nhưng thứ kia cũng không làm gì bất lợi cho hắn. Thế nhưng làm một người mẹ nàng không muốn con trai mình phải gánh những trách nhiệm khổng lồ, nhất là hi vọng tới từ người cha đáng kính của nàng.

Có điều nàng cũng không thể làm Băng Thần quá tầm thường thế nên cười nói:

“Không những thế nó còn giết được quái vật ngay lần đầu đi vào, nếu không bị người ám toán có khi nó còn ở bên trong lâu hơn.”

Hoàng Lân nghe thế thì tỏ ra tiếc nuối nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười:

“Băng Thần thằng nhóc này nghe Thiên Lâm kể thì rất hiểu chuyện thế nên ta sẽ không mang nó vào trong quân có điều trong nhà nhất định phải giấu kín chuyện tu vi của nó thăng tiến nhanh như thế.

Nhất là lúc đi vào trong Hư giới cũng phải đeo mặt nạ vào, để người ta giết chết cũng không sao nhưng nhất định không được lộ mặt. Dù sao ta và cha ngươi cũng chỉ là một trong những lãnh đạo thôi, chưa kể những tổ chức lớn biết được chúng ta cũng khó bảo vệ hắn.”

Băng Mai ngạc nhiên hỏi:

“Không phải lần trước ngài nói với ta mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát của Liên Minh Nhân Loại hay sao?”

Hoàng Lân thở dài nói:

“Quả thật vẫn trong tầm kiểm soát thế nhưng Hư giới xuất hiện lại làm lộ ra một chuyện đó là trong những người đồng cấp với ta hầu như ai cũng kiểm soát một thế lực lớn nào đó. Mấy vị võ giả siêu cấp cũng không ngoại lệ.”

Băng Mai nhíu mày nói:

“Ngài nói thế ta hiểu rồi, để tối nay ta nhắc Băng Thần cẩn thận còn những chuyện khác đành phải nhờ ngài vậy. Chút nữa ta đi tới võ quán ngày hôm qua hai đứa chúng nó tu luyện xem thế nào.”

Hoàng Lân mỉm cười nói:

“Ngươi nghĩ làm sao ta biết được chuyện, yên tâm đi quán chủ Triệu Uy là người của ta, thậm chí tất cả các võ quán trong các khu vực phía đông ngân hà đều là người nhà. Triệu Uy ta sẽ nhắc nhở hắn chiếu cố Băng Thần và Thiên Ý, cứ bảo hai đứa nó đến đó tập còn chuyện xóa dấu vết sẽ có người khác lo.”

Băng Mai mỉm cười nói:

“Hóa ra ngài cũng có thế lực riêng của mình, coi bộ chính quyền nội bộ cũng không yên ả cho lắm thì phải, nếu bị dồn vào đường cùng thì ta sẽ cho Băng Thần gia nhập thế lực của ngài.”

Hoàng Lân vội lắc đầu xua tay nói:

“Nếu tiểu tử kia bị người phát hiện thì nên chọn thế lực của cha ngươi mà tham gia nếu không lão già đó lại lôi chuyện cũ ra nói thì ta mệt chết mất. Ta nói với các ngươi bằng đó thôi còn lại các ngươi tự xử lý đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải liên lạc với ta hoặc cha các ngươi ngay rõ chưa.”

Băng Mai khẽ gật đầu rồi nói:

“Cái này ngài cứ yên tâm, không vì mình thì ta cũng sẽ vì con mà bỏ qua cái tôi của mình.”

Hoàng Lân nghe nàng nói thế thì trong lòng có chút buồn, nghĩ đến ngày xưa hắn ta trong lòng tràn đầy tiếc nuối, đứng dậy hắn bước ra ngoài miệng khẽ lẩm bẩm:

“ Có lẽ ngươi lên để cho thằng bé tự quyết định bởi như thế nó mới không hối tiếc đừng như ta hay cha ngươi.”

Thiên Lâm đứng lên đi theo Hoàng Lân nhỏ giọng nói với Băng Mai:

“Ta đi tiễn ngài ấy.”

Băng Mai gật đầu không phản đối gì cả, Thiên Lâm đi theo sau Hoàng Lân một cách im lặng, khi đi đến ngoài cổng Hoàng Lân nhỏ giọng khẽ nói:

“Thay ta chuộc lỗi với con bé, ta cũng như cha của nó đều cực kỳ bất đắc dĩ với lại chuyện đã xảy ra rồi thì làm gì cũng không có cách vãn hồi nữa. Băng Thần tài giỏi như thế nhưng sau này cũng sẽ là trung tâm của những rắc rối, có điều lần này ta cùng hắn nhất định sẽ không để sai lầm trong quá khứ xảy ra.

Ta đã cử người giả làm học sinh để chiếu cố huynh muội hai người bọn họ, giáo viên thì sẽ được phái xuống sau vì còn đang trong quá trình tuyển chọn nhưng có lẽ cũng sẽ sớm thôi. Ngươi phối hợp với họ một chút để công tác bảo vệ tốt hơn.”

Thiên Lâm cười nói:

“Ta biết rồi ngài cứ yên tâm, có điều ngài phải cho ta biết tên của người giả làm học sinh để ta còn sắp xếp.”

Hoàng Lân mỉm cười:

“Con bé tên Hoàng Kỳ, đây là nhiệm vụ đầu tiên của nó thế nên sẽ có sơ sót, những lúc như thế thì cần người có kinh nghiệm như ngươi xử lý.”

Thiên Lâm mỉm cười nói:

“Thế thì giống như ta đang làm nhiệm vụ vậy, rửa tay gác kiếm lâu như thế không biết ta có còn giữ được trình độ như xưa không.”

Hoàng Lân cười nói:

“Ngươi trước kia cũng là người lính giỏi nhất dưới trướng của ta thế nên đừng để con bé cười ngươi, nhớ phải nghiêm túc chỉ bảo nó không cần nể mặt ta.”

Thiên Lâm cười nói:

“Trước kia ta cũng đã từng dạy võ thuật cho tiểu thư thế nên ngài không cần phải lo lắng ta không nghiêm khắc, nhưng ta nghĩ người mang dòng máu của ngài thì sao có thể quá tệ được.”

Hoàng Lân lắc đầu nói:

“Cái này thì ta không dám chắc, có điều ở nhà nàng đã rất cứng đầu rồi không biết ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ như thế nào. Thông tin Băng Thần có thiên phú tốt ta đã chặn lại hết rồi nếu không phái nàng đi làm nhiệm vụ thì chẳng biết ai sẽ bảo vệ ai nữa. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.