Ba người đi ra ngoài đường thì Hoàng Kỳ từ trong không khí bỗng xuất hiện một chiếc xe to lớn, Băng Thần ánh mắt sáng lên hỏi:
“Chiếc xe từ đâu ra thế? “
Hoàng Kỳ xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay rồi cười nói:
“Công nghệ nano không thể sử dụng trên chiếc xe của ta thế nhưng khi đánh chết một con quái vật trong Hư giới thì ngoài sức mạnh ta đã rất may mắn lấy được một chiếc nhẫn không gian. Công dụng của thứ này thì nghe tên chắc hai người các ngươi cũng hiểu, nó có thể chứa đồ trong một khoảng không vô định chờ chúng ta lấy ra sử dụng.”
Băng Thần rất nhanh chóng rời mắt khỏi chiếc nhẫn sau đó chăm chú vào chiếc xe, leo lên xe ngồi hắn ta liền cảm giác được sự bền chắc nhưng cũng vô cùng thanh thoát của chiếc xe. Đưa tay ra hắn ta cười nói với Hoàng Kỳ:
“Cô nương mau đưa cho ta chìa khóa để ta thử xem tốc độ của nó có nhanh như ngươi giới thiệu.”
Hoàng Kỳ nhún vai sau đó leo lên xe ngồi ôm lấy eo của hắn ta, chiếc xe dường như sống lại khi cô nàng ngồi nên, nàng ta cười nói:
“Thứ này được thiết kể dành riêng cho chủ sở hữu duy nhất, nếu không có chủ nhân của nó trên xe thì sẽ không thể khởi động. Còn bây giờ thì ngươi có thể lái nó một cách bình thường, chỉ cần ta còn ngồi ở trên chiếc xe thì nó sẽ vẫn có thể hoạt động hết công xuất.”
Chiếc xe chỉ có hai chỗ thế nên dù rất muốn thử nhưng Thiên Ý không thể, như đoán được suy nghĩ của người cùng chung sở thích Hoàng Kỳ cười nói:
“Sau khi đi với anh ngươi một vòng thì ta sẽ quay trở lại để cho ngươi thử cảm giác được ngồi trên chiếc xe này, còn bây giờ thì ngươi phóng nhanh hết mức nào Băng Thần.”
Băng Thần khẽ vặn ga cảm nhận chiếc xe rung lên một cách đều đặn thì cả người thích thú không tưởng.
“Vèo”
Chỉ một tiếng đếm thôi nhưng Thiên Ý đã hoàn toàn không thấy được chiếc xe đang ở đâu, Băng Thần phóng xe đi thì phát hiện ở trên xe thì phát hiện một luồng ánh sáng mờ ảo bảo lấy cả chiếc xe, cũng chính nhờ lớp màn chắn Hư ảo này mà hắn ta không bị tác động từ không khí.
Hoàng Kỳ cũng đoán được thế nên mỉm cười nói:
“Thế nào cơ chế bảo vệ của chiếc xe tốt đấy chứ, chính vì nó mà không thể sử dụng công nghê nano, có điều phải công nhận thực sự đáng đồng tiền bát gạo.”
Băng Thần tăng lên tốc độ để thử xem có đúng như nàng ta nói:
“Lúc này thì chiếc xe cũng đã đi ra đến ngoài, khu vực ngoại thành nơi đường cao tốc nối liền giữa các thành phố đủ để hắn ta phóng tẹt ga. “
Tuy phải điều khiển chiếc xe với vận tốc siêu nhanh thế nhưng Băng Thần lại không mắc một chút sai lầm hay bỡ ngỡ nào. Hoàng Kỳ thực chất cũng chưa bao giờ đi nhanh đến mức độ này chỉ có điều nàng không dám nói ra vì cảm thấy có hơi mất mặt một chút.
Khi đến gần chạm kiểm tra thì Băng Thần quay xe bất ngờ cực kỳ sau đó phóng thẳng về Thiên Thanh thành phố, nhưng hắn ta dừng xe lại ở ngoại thành chứ không đi thẳng về nhà.Khẽ lắc đầu để cho tóc của mình tơi ra hắn ta khẽ giọng hỏi:
“Nếu chiếc xe này bắt buộc cần có ngươi để khởi động thì làm sao ta có thể mượn nó được, hay ngươi chỉ chỗ để ta đi mua nó có được không?”
Hoàng Kỳ nghe hắn ta nói thế thì phì cười:
“Ngươi nghĩ nếu có một thứ như thế này được buôn bán đại trà thì làm sao ngươi có thể không nghe thấy tiếng tăm của nó chứ đúng không.Còn về phần giá tiền thì nghe cha ta nói để làm ra nó thì vật liệu đã tiêu tốn hơn 150 tỷ, giá cả thành phẩm thì không nghe hắn ta nhắc tới.”
Băng Thần hít sâu vào một hơi khí lạnh, chỉ nguyên liệu đã bằng đó thì để làm ra chiếc xe này phải còn đắt không chỉ gấp đôi có khi còn gấp cả chục lần. Hoàng Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta thì cười nói:
“Tất nhiên thứ này không mua được thì có thứ khác mua được, có điều những thứ đó tốc độ đương nhiên chỉ bằng nửa chiếc xe này và được bày bán công khai. Ngươi chỉ cần lên mạng gõ Phá Phong thì có thể tìm thấy thông tin ra mắt của dòng xe này.”
Băng Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra và làm theo thì thấy được tin tức đầu đề như thế này:
“Phá Phong mở bán với số lượng 100 chiếc với phương pháp bán đấu giá, giá khởi điểm dự kiến 300 triệu và rất có thể sẽ đi đến con số hơn một tỷ một chiếc trong buổi đấu giá.”
Băng Thần nhìn tin tức này thì vẻ mặt không khỏi xụ xuống một chút sau đó miễn cưỡng nói:
“Cám ơn cô nương đã cho ta thử xe, bây giờ chúng ta về nhà ăn trưa thôi.”
Hắn ta đã hoàn toàn bỏ cuộc với thứ siêu quý giá này, Hoàng Kỳ cũng nhìn ra điều đó. Từ trong nhẫn không gian nàng lại xuất ra một chiếc xe khác rồi khẽ nói:
“Ta còn một chiếc khác chưa được xác minh ADN thế nên ai cũng có thể là chủ nhân của nó nếu hoàn thành thủ tục nhận dạng, không biết Băng Thần bạn học có hứng thú với nó hay không?”
Băng Thần thở thật dài một hơi nghiêm túc nói:
“Ta không có tiền cũng chẳng có gì cho ngươi được, nếu không cho ta một lý do chính đáng thì có cho ta cũng không dám nhận nó.”
Hoàng Kỳ hơi bất ngờ với câu trả lời của hắn ta nhưng vẫn mỉm cười nói:
“Lý do thì có nhiều lắm thế nhưng trước tiên ngươi phải trả lời ta một câu hỏi, nếu đúng thì chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện cái xe này.”
Băng Thần thực ra trong thâm tâm vẫn còn chút hi vọng rằng mình có thể sở hữu chiếc xe một cách hợp lý nhất có thể, hắn nhỏ giọng nói:
“Ngươi hỏi đi?”
Hoàng Kỳ suy nghĩ một chút rồi như đã quyết tâm liền hỏi:
“Nếu một người lừa dối ngươi nhưng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thế sau khi biết được sự thực ngươi có giận bọn họ hay không?”
Băng Thần nghe nàng ta hỏi:
“Cái này thì đương nhiên không rồi, ví dụ như ta trước kia thường nói với Thiên Ý ăn cái này sẽ bị cái gì đó rất khủng khiếp nhưng chung quy vẫn vì sức khỏe của muội ấy. Một lời nói dối thiện ý không gây ra thiệt hại lại mang ý tốt thì nếu giận thì quả thực quả mức ngớ ngẩn.”
Hoàng Kỳ nghe xong thì cười híp mắt nói:“
“Ta hỏi ngươi chơi thôi chứ thực ra ngươi không có tiền nhưng ngươi nấu ăn rất ngon, nếu từ ai cứ hễ ta đến chơi thì ngươi sẽ nấu đồ ăn cho ta thì chiếc xe này sẽ thuộc về ngươi. Coi như ta đổi một số tiền khổng lồ lấy một cái phiếu ăn trọn đời đi, ngươi suy nghĩ xem hợp lý không?”
Băng Thần trong đầu nảy ra một suy nghĩ đơn giản:
“Nàng có phải ở cạnh mình xuất đời đâu thế nhưng cả đời mình cũng chưa chắc kiếm được đủ tiền mua chiếc xe kia, chuyện này mình lời to rồi sao lại không đồng ý.”
Hắn đưa tay ra cười nói:
“Ta đồng ý với thỏa thuận trên, chỉ cần ngươi có đến chơi hay ở chung ta sẽ làm đồ ăn cho ngươi ăn, nói chung chỉ cần không thể mang đồ ăn cho ngươi nếu không ta sẽ làm đủ không thiếu một bữa, Băng Thần ta có thể lấy danh dự của bản thân ra để đảm bảo.”
Hoàng Kỳ đưa tay ra nắm lấy tay của hắn ta mỉm cười nói:
“Chúng ta thỏa thuận xong rồi để ta giúp ngươi xác minh ADN với chiếc xe.”
Băng Thần bất chợt hỏi lại:
“ Chiếc xe ta đoán có thể đi lên cái giá ngàn tỷ thực sự đáng giá cho những bữa cơm hay sao?”
Hoàng Kỳ cười nói:
“Ngươi cảm thấy số tiền đó gần như không tưởng thế nhưng đối với ta nó chỉ khá nhiều, khi ngươi càng sở hữu nhiều thứ ngươi sẽ càng thấy nó không quá quan trọng. Nhiều nhất nó chỉ là thứ để ngươi mang đổi đến những thứ mình cần thôi, đặc biệt khi đó là tiền.”
Băng Thần suy nghĩ về câu nói đó rồi nói:
“Ta nghĩ có lẽ chỉ có tiền mới dùng cái lý thuyết đó được.”
Hoàng Kỳ hơi thở dài rồi cười nói:
“Có nhiều kẻ sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để tìm được thứ mình muốn, chỉ hi vọng ngươi không giống bọn họ, thôi bỏ qua chuyện này đi chúng ta làm nhanh còn về nhà.”
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng thế nhưng những lời nói khi nãy vẫn khiến Băng Thần phải suy nghĩ, dừng xe trước cửa nhà nhìn Thiên Ý vui vẻ ra đón hắn ta nói thầm trong lòng:
“Mọi thứ của ta đều rất quý giá ta sẽ không đổi nó lấy bất cứ thứ gì cả.”