Đi về tới nhà thì Hoàng Kỳ cười nói:
“Ngươi mau đi làm đồ ăn đi.”
Băng Thần lần đầu tiên bị người ta sai khiến nhưng vẫn vui vẻ đi làm, ai bảo hắn nhận của người ta đồ vật có giá trị lớn như thế, Thiên Ý thì rất bất ngờ khẽ hỏi:
“Ngươi làm sao để huynh ấy chịu nghe lời ngươi thế?”
Hoàng Kỳ cười nói:
“Trong Hư giới xảy ra truyện thế nên chỉ có chiếc xe kia mới có thể giúp hắn ta qua được rắc rối không đáng có, ta lại dư một chiếc thế nên hào phóng tặng cho hắn ta với mục đích duy nhất đó chính là muốn ăn trực và hắn ta không phản đối.”
Thiên Ý không ngốc thế nên nghe xong liền hiểu dơ ngón tay cái lên cười nói:
“Ngươi giỏi thiệt.”
Hoàng Kỳ lắc đầu cười nói:
“Không phải giỏi thiệt mà là giàu thiệt.”
Thiên Ý cười hỏi:
“Thế chiếc xe đó giá bao nhiêu thế?”
Hoàng Kỳ thản nhiên nói:
“Có người muốn mua lại chiếc xe dư từ tay cha ta đã ra giá 2500 tỷ, vừa nãy ta không dám nói ra cái giá đó sợ hắn ta không dám nhận, bây giờ thì mọi chuyện đâu cũng vào đấy rồi.”
Thiên Ý lẫn Băng Thần đều không nhận ra rằng Hoàng Kỳ đã dùng một tốc độ khủng khiếp như chiếc xe kia để chen vào cuộc sống của họ. Thực ra Băng Thần ban đầu cũng cảm nhận được đáng ngờ nhưng hắn ta không nghĩ nàng có ý định gì xấu xa cả.
Cơm nước xong xuôi Hoàng Kỳ đúng theo lời hứa hướng dẫn Thiên Ý tập luyện cải thiện vóc dáng, trước khi đi nàng quay sáng Băng Thần khẽ giọng nói:
“Những gì Thượng nhân nói là trong tuần tới nhưng không biết được đầu tuần hay cuối tuần, ngươi nhanh chạy về khu vực hai ngay trong ngày hôm nay thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Băng Thần hơi suy nghĩ xong nói ra lo lắng của mình:
“Cái đó ta nghĩ có thể nhưng ta lo cuộc sống sau khi mọi người đi vào trong Hư giới thì thực tại sẽ bị đảo lộn hết lên.”
Hoàng Kỳ hơi suy nghĩ rồi nói:
“Theo một nguồn tin truyền đến tai của cha ta thì tuần sau có khi là toàn bộ nhân loại tham gia Hư giới nhưng cũng có thể chỉ những người có tu vi võ đạo cao. Ví dụ lớn tuổi mà quyền không trên 2000 cân cũng đâu phải thiếu, mấy vị Thượng nhân không ngốc mà để cho mọi thứ hỗn loạn lên đâu.”
Băng Thần bất giác nhớ về cô nàng Thượng Nhân kia cười một tiếng rồi nói:
“Cái này thì chưa chắc đâu, thôi ngươi về đi.”
Hắn đi ra ngoài tiễn nàng thì cha mẹ cũng đúng lúc đi về, Băng Mai mỉm cười nói:
“Chào cháu.”
Hoàng Kỳ cũng rất lễ phép đáp lễ:
“Chào ngài ta tên Hoàng Kỳ, chào Thiên lão sư.”
Băng Mai nhìn nàng ta ánh mắt không khỏi sáng lên, rất nhanh nàng liền nói:
“Cháu tính về sao không ở lại ăn tối với nhà chúng ta, ta nghe nói nhà cháu cũng không có ai tại Thiên Thanh thành phố.”
Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn qua Thiên Lâm thì thấy hắn ta khẽ gật đầu nên nàng ta cũng thuận theo:
“Ngài nói thế thì ta cũng xin ở lại.”
Băng Thần nhìn nàng với khuân mặt khó hiểu cực kỳ, không lẽ mấy người giàu có ai cũng mặt dày đến mức độ này, có khi ăn xong bữa cơm nàng còn ở lại nhà của mình luôn ấy chứ. Nhưng nàng ta đã nói như vậy rồi thì không lẽ hắn ta đuổi nàng đi, Băng Thần thở dài xoay người đi vào nhà.
Băng Mai nhìn thấy con trai như thế thì nhíu mày nói:
“Tiểu tử ngươi đi đâu thế?”
Băng Thần cười trừ nói:
“Ta đi làm cơm.”
Băng Mai lẫn Thiên Lâm vẻ mặt đều tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên bởi Băng Thần chủ động làm cơm mới đáng sợ, đợi hắn ta đi vào trong nhà thì Hoàng Kỳ lao tới ôm lấy Băng Mai cười híp mắt:
“Lâu rồi không gặp cô cô.”
Vỗ về nàng Băng Mai khẽ giọng hỏi:
“Cha ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?”
Hoàng Kỳ cười nói:
“Hắn ta khỏe hơn trâu đó chứ, dạo này tu vi tiến bộ nhanh thế nên tinh thần lẫn sức khỏe của hắn đều không có gì để chê.”
Thiên Lâm cười khổ nói:
“Sao ngươi lại nói cha ngươi như thế.”
Băng Mai xua tay để Thiên Lâm không nói gì nữa, đợi Thiên Lâm im miệng thì nàng mới khẽ hỏi:
“Tiểu Thần thằng nhóc kia sao lại tự động đi nấu cơm thế kia?”
Hoàng Kỳ nắm tay của Băng Mai nhỏ giọng cười nói:
“Ta phải bỏ ra cái giá rất lớn để đổi lại hắn ta chỉ cần có mặt ta thì sẽ nấu cơm.”
Băng Mai càng không hiểu hỏi lại:
“Hắn nhận tiền của ngươi?”
Hoàng Kỳ lắc đầu cười nói:
“Băng tướng có gửi chiếc xe cho Băng Thần thế nhưng hắn ta không biết thế nên ta mang ra làm đồ trao đổi luôn, chẳng tốn một xu nhưng ta vẫn có thể bắt hắn nấu ăn mỗi khi có ta.”
Thiên Lâm nghe thế mắt sáng lên nói:
“Rất tốt ta có lời khen cho ngươi, cứ như thế mà phát huy, không biết tiểu tử kia nấu món gì nữa nhỉ, giá như ngày nào cũng được ăn đồ của tiểu Thần nấu thì tốt biết bao.”
Băng Mai và Hoàng Kỳ ánh mắt đều híp lại thành một đường, Hoàng Kỳ cười gian mãnh khẽ nói:
“ Cô cô cũng nghĩ giống ta đúng không?”
Băng Mai cười nói:
“Có vẻ hợp lý nhưng cần Lâm ca và Nam ca phối hợp diễn một vở tuồng.”
Thiên Lâm còn chưa hiểu ý định của hai người là gì thì đã bị bọn họ kéo ra một góc, Băng Thần còn chưa biết mình bị tính toán nên vẫn đang hăng say làm đồ ăn trong phòng bếp. Hắn ta rất giữ chữ tín thế nên đã làm thì làm cho hết sức mình.
Đợi hắn ta mang đồ ăn ra ngoài thì đã thấy mọi người dọn bàn xong hết, bát đĩa các thứ đã được chuẩn bị xong. Cha mẹ đang mở máy chiếu ba chiều để nói chuyện với ai đó, thấy hắn ta ra Băng Mai cười nói:
“Ngươi mau chào Hoàng bá bá đi.”
Băng Thần đặt đồ ăn xuống bàn sau đó lẽ phép mỉm cười chào hỏi:
“Tiểu tử Băng Thần chào Hoàng bá bá.”
Hoàng Nam gật đầu khẽ cười nói:
“Tiểu tử ngươi lớn lên thật sự quá đẹp không trách được lại nổi tiếng như thế, cám ơn ngươi vì đã giúp đỡ Kỳ nhi tại lớp học, con bé mới chuyển tới còn nhiều điều bỡ ngỡ ngươi hãy giúp nó nhiều hơn.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Cái này thì Hoàng bá bá cứ yên tâm.”
Hoàng Nam quay sang Băng Mai khẽ giọng nói:
“Mai muội có thể cho Kỳ nhi ở lại nhà của muội không, nơi ta mua cho nó rộng lớn nhưng chỉ có mình con bé vừa không an toàn lại cô đơn.Nếu muội không phiền thì giúp ta chiếu cố con bé một thời gian, chuyện ở Đế Thiên thành ta vẫn không thể xử lý ngay lúc này được.”
Vẻ mặt Băng Thần lúc này cực kỳ đặc sắc vô cùng, có thể nói tuy cười nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc. Băng Mai nhìn hắn khẽ hỏi:
“Con có ý kiến gì không?”
Băng Thần lắc đầu khẽ nói:
“Có lẽ mẹ nên mua thêm ít đồ dùng làm bếp còn ta không có ý kiến gì cả.”
Thiên Lâm thở phào một hơi bởi xưa kia ngăn cản Băng Thần nấu cơm làm hắn ta hối hận đến tận bây giờ, có điều mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Không hiểu sao nhưng Băng Thần cứ cảm giác có cái gì đó không đúng.