Cùng Thủy Hùng đi tới công của bí cảnh thì cũng tới giữa trưa, dù sao cũng cấm phi hanh trong phạm vi một ngàn dặm thế nên chạy ngựa không cũng đã mất vài tiếng, ngựa của Thủy Hùng lại chạy cực kỳ chậm.
Băng Thần đến nơi thì không khỏi ngạc nhiên khi ở đây đã rất đông người rồi mà chủ yếu là thành viên của Bạch Phượng tộc, hắn quay qua hỏi Thủy Hùng:
“Lần nào trong bí cảnh cũng đông đúc như thế hay sao?”
Thủy Hùng gật đầu nói:
“Gia tộc chúng ta các người trẻ tuổi đều muốn dựa vào lần này để có thể phất lên, bọn họ nhiều người vì để vào sớm một chút đã tới đây trước cả tháng.”
Băng Thần khẽ cười nói:
“Ta còn tưởng Thủy gia các ngươi nhân khẩu thưa thớt hóa ra đều ở đây hết, thế ta đi vào chung cùng với nhóm người nào?”
Thủy Hùng chỉ về một phương hướng rồi nói:
“Ngài cũng bọn họ đi vào, toàn bộ đều là người chơi thế nên sẽ không ai nghi ngờ gì cả.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Được rồi, ngươi tiễn ta đến đây thôi không thì người ta lại nghi ngờ nữa thì không tốt.”
Dứt lời Băng Thần liền đi tới nơi dành cho những người chơi, một người thấy Băng Thần ẩn bảng chỉ số và ẩn cả thông tin thì không khỏi nhíu mày, dần dần càng nhiều người chú ý tới Băng Thần bởi làm nhiệm vụ nhất thiết phải giấu danh tính hay không.
Băng Thần hòa mình vào nhưng hắn ta biết mình ngược lại rất nổi bật, sự thần bí khiến cho những kẻ khác cảm giác Băng Thần cực kỳ nguy hiểm, chính vì như thế hắn ta chen lên phía trước cũng không ai nói gì cả.
Tất nhiên có kẻ sẽ ngứa mắt thế nhưng vừa lại gần thì đã bị khí tràng của Băng Thần dọa cho chết khiếp, nhất là ánh mặt của Băng Thần giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy, đi lên trước nhất chờ đợi khiến cho Băng Thần không còn lo lắng gì nữa.
Hắn kết nối với Vận Mệnh:
“Có chuyện gì thế?”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Nàng có thể giúp ta tìm liên kết vận mệnh giữa Thủy Anh và mẹ nàng hay không?”
Vận Mệnh cười nói:
“Quá đơn giản huynh cứ yên tâm, đi vào trong đó thì cứ đi theo cảm tính là được, ta chắc chắn huynh sẽ tìm thấy nàng ấy.”
Băng Thần nghe thấy thế thì nhíu mày nói:
“Phải là cảm giác của Thủy Anh mới đúng chứ?”
Vận Mệnh cười thần bí nói:
“Huynh cứ nghe ta là được.”
Băng Thần khẽ gật đầu nói:
“Thôi được rồi.”
Vận Mệnh thấy hắn đồng ý thì cười nói:
“Thế nhé ta đang bận lắm.”
Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Nàng bận cái gì?”
Vận Mệnh khẽ giọng nói:
“Hư Giới và Cấm Giới có vấn đề nhưng ta chỉ thăm dò được vào Hư Giới, Băng Thần huynh tốt nhất là đúng hẹn với các người cũ nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có nguy cơ bọn họ đầu thai chuyển kiếp lần nữa thì cực kỳ phiền phức.”
Băng Thần khẽ gật đầu nói:
“Ta biết rồi nàng cứ yên tâm, chỉ cần nàng chú ý tình hình của Cấm Giới có gì thì báo cho ta biết ngay.”
Vận Mệnh khẽ gật đầu nói:
“Chuyện đó đương nhiên rồi, cấm giới có vấn đề mà không giải quyết thì hậu quả không chỉ ở phạm vi cấm giới không đâu, cân bằng của thế giới này sẽ bị hủy hoại một cách nghiêm trọng và chẳng ai muốn chuyện đó xảy ra cả.”
Băng Thần thở ra một hơi, rõ ràng thời gian còn rất dài mới tới lúc các nàng ấy sống lại thế nhưng Băng Thần cứ thấy bồn chồn trong lòng, vốn sống lại sẽ giải quyết hết mọi thứ nhưng nào ngờ vẫn thiếu quá nhiều.
Bây giờ hắn rất nôn nóng để đến thời gian kia rồi tới cứu lấy các nàng, để tự trấn an mình Băng Thần khoanh chân lại bắt đầu thiền định, tự nhiên lúc này là một cái gì đó quá mức khó khăn, ít ra Băng Thần không thể làm được bởi những chuyện này hắn ta hoàn toàn không kiểm soát được.
Nữ nhân của hắn tại đây khác còn trong cấm giới thì khác, nếu chậm trễ hay để xảy ra vấn đề gì đó thì hắn ta nhất định sẽ hối hận xuất đời, Băng Thần hàng động lạ như thế khiến những người xung quanh hắn ta càng chú ý hơn.
Thậm chí đã có người muốn thử lửa rồi, cuối cùng thì cái gì tới cũng phải tới, một người đủ tự tin đã đi tới vỗ vai Băng Thần, ngẩng mặt nên nhìn người kia bằng ánh mắt sắc lạnh hắn ta khẽ nói:
“Có chuyện?”
Người kia ngoắc ngoắc rồi nói:
“Ngươi đi về đằng sau.”
“Xoẹt”
Một con số không lồ hiện lên trên đầu của người kia, những người này đều là người chơi thế nên đều rất giật mình bởi họ chẳng nhìn thấy Băng Thần đã làm gì, chỉ đơn gian là hiện lên một con số không tưởng và tèo.
Người thử lửa đã chết cháy khiến cho những người khác bắt đầu trở nên có quy củ hơn, một số người vẫn đang mong chờ Băng Thần bị hạ gục bởi trưởng lão của Bạch Phượng tộc thế nhưng những người kia lại làm như không thấy gì cả.
Đến lúc này người nào còn không nhìn ra Băng Thần có quan hệ với Bạch Phượng tộc thì đúng là đồ đần rồi, thời gian tuy chậm nhưng lại nhanh bởi thời gian đi vào bí cảnh chính là khi tế lễ của Bạch Phượng tộc kết thúc.
Cánh cổng không gian được mở ra và ngay lập tức những người của Bạch Phượng tộc lao vào như điên, Băng Thần cùng đám người kia cũng nối đuôi đi vào, thế nhưng khi Băng Thần đi vào tới nơi thì đã có cảm giác không ổn chút nào.
Nguyên nhân dẫn tới cảm giác này chính là đằng sau hắn ta sát khí ngùn ngùt bốc lên từ những người chơi khác, bọn họ nhìn vào Băng Thần như kiểu hắn ta phải chết không thể nghi ngờ, thực ra Băng Thần đã biết trước rồi thế nên không bất ngờ cho lắm.
Đám người này biết phần thưởng khi giết mẹ của Thủy Anh rất lớn thế nên càng lúc càng liều, Băng Thần quá mạnh mà muốn có thưởng thì chắc chắn không được để Băng Thần tham gia, nhìn đám người Băng Thần khẽ nói:
“Bí quá hóa liều?”
Một người cười to nói:
“Bí quá thì có thật nhưng hóa liều thì chưa chắc, chẳng lẽ một mình ngươi đánh được hơn ba trăm người bọn ta? Có đi đệ nhất cao cấp thế giới thấy chúng ta còn phải quay đầu bỏ chạy ngươi thì là cái thá gì.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thế thì đoán xem.”