Hai người hàn huyên với nhau một chút sau đó thì một tiếng chuông vang lên, trên đầu mỗi người đều hiện ra một con số từ 1 đến 4, Băng Thần có số bốn còn Tiếu Nhất có số ba, thấy thế hắn liền hỏi:
“Con số trên đầu chúng ta có ý nghĩa gì?”
Tiếu Nhất nói:
“Chúng ta đánh nhau thì tất nhiên phải phân tổ ra, hiện tại số người ở đây đã được chia làm bốn tổ, từng tổ sẽ thi đấu trước sau đó chọn ra người mạnh nhất, thời gian mỗi trận đấu trước khi còn 20 người thì sẽ có 4 võ đài, rồi sau đó giảm còn 2, cuối cùng là một, người mạnh nhất sẽ đấu với ba người mạnh nhất còn lại của các bảng.”
Băng Thần gật đầu nói:
“Thế thì tạm thời chúng ta phải làm khán giả rồi.”
Các trận đấu đầu tiên thì không có gì đặc sắc cả chỉ đến khi khán đài bị thu lại còn một, mười người mạnh nhất đấu với nhau thì mới đến đoạn hấp dẫn nhất, thế nhưng làm mọi người khá thất vọng là Hoàng Kim Thần Sư lại bị Quỷ Diện Xà Vương hạ đo ván một cách dễ dàng.
Phải biết Hoàng Kim Thần Sư chính là đại diện cho Quanh Minh phe còn Quỷ Diện Xà Vương thì đại diện cho Hắc Ám phe, lần này tuy đánh không phải sinh tử nhưng cũng nói lên nhiều điều về thực lực hai bên.
Trận đấu tiếp theo là của Đại Tinh Thái Tử cùng Quỷ Diện Cẩu Vương, vừa vào trận Địa Tinh Thái Tử đã ngay lập tức lao lên dùng bảo vật của Địa Tinh tộc Thần Lôi Búa đập một đòn nhưng lại bị gian xảo Quỷ Diện Cẩu Vương nhẹ nhàng né tránh.
Quỷ Diện Cẩu Vương móng vuốt ngay lập tức muốn trả lại một cào, mọi người đều tưởng nãy giờ chiến thẳng áp đảo Địa Tinh Thái Tử sẽ phải chịu thương tổn, thế nhưng không khi móng vuốt của Quỷ Diện Cẩu Vương vừa chạm vào thì lập tức trượt mất.
Địa Tinh Thái Tử nhanh chóng phản ứng quơ búa sang một bên nhưng Quỷ Diện Cẩu Vương đã tính rất kỹ nó đã nhảy ra một phía từ khi nào, nó lắc lắc cái chân vừa cào trúng Địa Tinh Thái Tử thì một thứ nhớt nhớt có màu xanh xanh cùng một ít con vật giống như giòi đang bò lằng nhằng.
Nhưng với bản lĩnh của một Hắc Ám vương giả nó lập tức lấy lại bình tĩnh, nó chậm rãi lui lại để né những công kích tiếp theo của Địa Tinh Thái Tử nhưng chạy trời khó khỏi nắng, sau một búa thất bại Địa Tinh Thái Tử nhân lúc Quỷ Diện Cẩu Vương né tránh thì phóng người tới ôm lấy chân nó.
Theo phản xạ Quỷ Diện Cẩu Vương cắn hắn ta một cái nhưng vừa chạm miệng thì nó ngẩn tò te sau đó lui dần về đằng sau, hơi lắc lư vài cái sau đó nó ngã lăn ra đất rồi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, miệng liên tục xùi bọt mép.
Địa Tinh Thái Tứ lấy ra một cuộn dây chòng lấy cổ Quỷ Diện Cẩu Vương lôi lại gần mình tốc độ nhanh vô cùng, chuyên nghiệp như mấy anh trộm chó của Việt Nam vậy sau đó hắn dùng lực quăng Quỷ Diện Cẩu Vương ra khỏi sàn đấu.
Băng Thần rùng mình một cái, cầu trời cho có tên nào làm gỏi tên này trước khi mình đụng phải, đối thủ tiếp theo của Địa Tinh Thái Tử chính là con rồng đến từ phía tây Long Sào, vừa vào trận thì nó liền gầm lên.
“Grào “
Âm thanh vang vọng không khí xung quanh rung động nước dãi bay tứ tung khiến Địa Tinh Thái Tử ướt đẫm hết cả người, nhưng dù sao gầm cũng là một việc rất tốn hơi, con rồng phì một hơi cuối cùng sau đó hít vào, nhưng cũng đúng lúc này một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.
“Phẹt ẹt ẹt ẹt... xoẹt “
Băng Thần có thể chắc chắn tiếng cuối cùng không phải đánh rắm, quả nhiên một dòng chất lỏng nhão nhão chảy xuống, con rồng vừa hít xong một hơi thì té ngửa ra mặt đất hoàn toàn bất tỉnh, Địa Tinh Thái Tử lập tức một cước xong phi tới.
Nhưng có vẻ bị hỗn hợp dưới chân nãy giờ làm trượt chân lên bay thẳng vào miệng con rồng, tuy bất tỉnh nhưng con rồng miệng vốn chỉ mở khẽ liền đóng lại, mọi người mong chờ Địa Tinh Thái Tử thất bại thì chỉ thấy con rồng toàn thân co giựt liên hồi.
Một lúc sau con rồng hoàn toàn tan biến, điều đó đồng nghĩa với việc nó đã tử vong hoàn toàn, trận chung kết đã tới khi đã tìm ra được những người mạnh nhất, một loài vượn không mắt không mũi là đối thủ của Địa Tinh Thái Tử.
Băng Thần tháy nó không mắt không mũi thì liền biết khắc tinh của Địa Tinh Thái Tử đây rồi, hai kẻ này lao vào nhau ngay sau đó vũ khí của cả hai bị hất văng ra hai bên, một trận chiến cân tài cân sức đúng nghĩa giữa hai kẻ cơ bắp.
Hai tên này liên tục áp nhau xuống dưới đất tung những cú đá, cú đấm chết người nhưng dù máu me khắp người những cả hai bên không có gục ngã, cuối cùng Địa Tinh Thái Tử đẩy ngã con tinh tinh xuống mặt đất tay muốn đưa ra bóp cổ nhưng bị giữ lại.
“Ya a a a a “
Địa Tinh Thái Tử hét lớn bỗng nhiên nước dãi, nước mũi của hắn ta thành dòng chảy ra mục tiêu chính là mồm của con tinh tinh, nó không nhìn thấy thế nên cũng mở miệng ra gầm lên:
“Grào “
Nhưng khi nước miếng chảy hết vào họng nó thì bản thân nó bắt đầu co giựt từng cơn, trên làn lông mỏng sẫm mồ hôi, vài giây sau nó sủi bọt mép hoàn toàn tan biến, Địa Tinh Thái Tử đứng lên lấy tay quẹt ngang miệng mình hô lên:
“Địa Tinh tất thắng.”
Đám tùy tùng của hắn ta và em gái ngay lập tức hô theo hắn.
“Địa Tinh tất thắng.”
“Địa Tinh tất thắng.”
“Địa Tinh tất thắng.”
Băng Thần thì cảm thấy rợn cả người, một đối thủ mà chinh chiến qua mười đời nhưng Băng Thần vẫn chưa từng gập một tên nào kinh tởm như tên này, nhìn thảm trạng của đám kia làm cho hắn ta hơi rùng mình một cái.
Sau đó hắn ta còn quay lên chỗ Bạch Cầm tay làm hình trái tim, thế nhưng trái tim của hắn bị nước miếng nhớt nhớt bao quang giống như xà phòng thổi bong bóng vậy, sau đó hắn ta quả thật thổi một quá bong bóng để nó theo gió bay đến chỗ người đẹp.
Bạch Cầm lập tức lấy ra cung tên bắn bể bong bóng, bụi nước rơi xuống khiến những kẻ ở dưới ngay lập tức muốn tránh xa nhưng do chỗ này đông quá lên việc né tránh quá mức khó khăn, thế nên bọn họ lãnh đủ tất cả.
Tiếng la hét oán thán vang dội khắp khu vực, Bạch Cầm ngồi xuống ói liên tục còn Hàn Băng Băng liên tục vỗ lưng để nàng ói hết, ánh mắt thì lạnh lùng nhìn về hướng Địa Tinh Thái Tử, tên kia có cảm giác như bị súng kê cạnh đầu lập tức bỏ của chạy lấy người.
Tuy nhiên chút chuyện đó không ảnh hưởng được một sự thật là Địa Tinh Thái Tử cận chiến đã bất bại, dù cho phương pháp không phải ai cũng làm được, đồng thời cũng chẳng ai dám làm.