Băng Thần cười một tiếng sau đó nói:
“Đừng nói nàng nếu mẹ nàng đẹp ta cũng xơi luôn chứ sao phải xoắn.”
Tiếu Nhất run hết cả người nói:
“Huynh nhỏ giọng thôi nếu không huynh sẽ bị không biết bao nhiêu người truy sát đâu.”
Băng Thần nhỏ giọng nhưng vẫn tự tin nói:
“Ngươi yên tâm xơi luôn một cặp chuyện này ta quen quá rồi.”
Tiếu Nhất lắc lắc cái đầu nói nhỏ:
“Huynh trước tiên quan tâm đến chuyện mấy đối thủ cái đã, lần này cha ta nói tinh anh của đại lục đã tụ họp hết tại đây, không chỉ chiến đấu mà còn tạo mối quan hệ ví dụ như ba cái Long Sào khác tinh anh cũng tới.”
Sau đó hắn ta nhỏ giọng nói:
“Trong đó phía Đông Long Sào là một con rồng cái, khi nàng hóa hình thì cực kỳ đẹp.”
Băng Thần nhìn hắn hỏi:
“Sao ngươi chưa hóa hình được?”
Tiểu Nhất nhỏ giọng nói:
“Do ta có huyết mạch thấp hơn nàng, huynh không biết chứ nàng ta huyết mạch có thể nói là cao nhất trong Long tộc rồi, không biết dẵm vận cứt chó gì mà khi sinh ra đã có Tổ Long huyết mạch, thật khó hiểu đẹp trai phong độ như ta lại không được Tổ Long chiếu cố.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu ta là Tổ Long thì ta cũng không chiếu có thứ hậu bối như ngươi đâu.”
Tiếu Nhất gãi đầu hỏi:
“Tại sao thế đại ca?”
Băng Thần cười nói:
“Ngươi gọi tổ tiên mình trống không như thế nếu ngài ấy có linh thiêng thì có chiếu có thứ bất hiếu như ngươi không?”
Tiếu Nhất mắt sáng lên cười nói:
“Cũng đúng, cám ơn đại ca đã chỉ ra một con đường sáng, đại ca nhìn xem vừa nhắc thì bọn họ liền tới.”
Băng Thần nhìn theo tầm mắt của Tiếu nhất thì thấy có ba con rồng bay tới, trong đó một con rồng Châu Á một Thanh Long trong truyền thuyết xuất hiện, bên cạnh thì có một con rồng giống như một con thằn lằn nhưng cánh lại lớn nhất.
Cuối cùng là một con Rồng nhỏ hơn nhưng vẻ ngoài lại đẹp đến mức hút hơn, đôi cánh như pha lê, toàn thân như làm từ kim cương vậy.
“Ực “
Băng Thần không khỏi nuốt một ngụm nước miếng khi con rồng kia hóa thành một thiếu nữ mặc áo dài màu trắng độ không hạ xuống, có vẻ hôm nay mình gặp không ít người đẹp.
Nhưng dù sao cũng phải chiến đấu hắn bắt đầu lướt qua thực lực của ba người mới tới.
Tính danh: Hàn Băng Băng ( Cấp 200)
Danh hiệu: Thiên Sinh Thần Long ( Tất cả chỉ số cộng 50 %)
Độ quý hiếm: Chân Thần Cấp
Huyết mạch: Tổ Long ( Thần Vương Huyết Mạch)
Sinh lực: 30 tỷ
Lam: 5 triệu
Công kích: 300 triệu
Phòng thủ: 105 triệu
Tốc độ: 1500000
Trí lực: 600000
Thể chất: 3000000
Độ thiện cảm: 60
Chiêu thức: Rồng Ngâm ( Phát hiện tàng hình, Ngắt quãng chiêu thức niệm chú, giảm thủ quần thể 60%) Long Nộ ( khi bị tấn công có khả năng kích hoạt công kích +1000%) Tổ Long Truyền Nhân ( Khắc chế những người có huyết mạch long tộc thấp hơn mình) Băng Long Chi Thân ( Ngoài thân thể luôn có một tầng băng tinh giúp giảm sát thương vật lý 50 %) Tuyết Kích ( Khi chiến đấu thì nhiệt độ xung quanh sẽ bị giảm ảnh hưởng tới tốc độ của đối thủ) Long Nhãn ( Ánh nhìn có thể gây sợ hãi cho đối thủ có tu vi hoặc huyết mạch yếu hơn...........
Băng Thần chỉ nàng rồi nói:
“Cô nàng xinh đẹp mà ngươi nói đó sao?”
Tiếu Nhất mỉm cười nói:
“Ta nghe nói khi nàng hóa hình thì đẹp lắm, chẳng lẽ đại ca là nhân loại mà không thấy gì sao?”
Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Đẳng cấp thực sự của nàng ngươi có biết không?”
Tiếu Nhất gật đầu nói:
“Nàng là biểu tượng của lớp trẻ Long tộc chúng ta bây giờ, làm sao chúng ta không biết cho được, nghe cha nói nàng ta đã cấp 250 rồi, huynh nhìn thấy nàng ta khi hóa hình thì giống một cô gái nhân loại hai mươi không, còn nếu bọn ta hóa hình thì chỉ khoảng 16 tuổi thôi.”
Băng Thần đã hoàn toàn tập trung vào nàng ta, những đối thủ khác thậm chí hai con rồng kia thì cũng chỉ ngang ngang một chút Địa Tinh Thái Tử, nguy hiểm nhất trong lần tranh đấu này chỉ có Bạch Cầm cùng Hàn Băng Băng.
Hắn nhỏ giọng nói với Tiểu Nhất:
“Ta nói thật ngươi nếu chiến đấu là gặp phải Hàn Băng Băng cùng Bạch Cẩm thì nhớ lấy phải đầu hàng ngay.”
Tiếu Nhất ủy khuất nói:
“Tại sao vậy chúng ta chưa đánh một trận thì ai biết được ai hơn ai thua.”
Băng Thần thở dài nói:
“Những người đến từ dị giới chúng ta có một khả năng đó là nhìn thấy sức mạnh của mỗi một cá thể hiện ra bằng con số, Bạch Cẩm hơn ngươi quá nhiều về tốc độ, nàng mà chơi thả diều thì ngươi chết chắc.
Còn Hàn Băng Băng thì tệ hại hơn nữa, huyết mạch nàng ta sẽ tự động hạn chế sức mạnh của ngươi trong khi ngươi chỉ số chỉ bằng một nửa nàng, nếu ngươi mà cứng đầu thì ta đảm bảo nàng sẽ đánh ngươi vãi cức ra luôn.”
Tiểu Nhất ỉu xìu nói:
“Thật không công bằng, cứ có huyết mạch hơn thì thắng, cảm giác bị ông trời chi phối thật khó chịu.”
Băng Thần cười nói:
“Ngươi đừng lo tuy ngươi thất bại nhưng ta thì có thể thắng, nếu thắng thì ta cũng coi như đã trả thù cho ngươi còn gì đúng không.”
Tiếu Nhất lắc đầu nói:
“Huynh cũng có huyết mạch Long Tộc thì làm sao có thể thắng được nàng?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nếu ta nói cho ngươi biết huyết mạch của ta vẫn cao hơn nàng một bậc ngươi có tin không?”
Tiếu Nhất không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói:
“Thật sao? Nếu thật thì huynh đánh nàng ta một trận trả thù cho ta cùng các đệ đệ, đại ca không biết chứ lúc nhỏ có một lần đi viếng Long mộ sau người chúng ta bị nàng bắt nạt sau đó về nhà còn bị cha đánh thêm một trận, uất ức này ta giữ mấy chục năm rồi.”
Băng Thần an ủi:
“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà ngươi gấp làm gì?”
Tiếu Nhất chán nản nói:
“Huynh nói thì hay lắm thù ta mấy chục năm rời chứ có phải mươi năm đâu, nói chung nếu được thì huynh cứ đánh nàng một trận cho ta.”
Hắn nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
“Lúc ta còn bé sau huynh đệ phát hiện trên thân thể nàng vùng dưới cánh rất nhạy cảm chỉ cần có thể đụng vào nàng liền nhũn ra một chút, tất nhiên nếu huynh chịu được hơi thở Băng giá của nàng, như thế huynh rất có thể sẽ chiến thắng.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Dưới cánh thì tương đương ở người dưới vùng nách, nhưng trái hay phải?”
Tiếu Nhất dứt khoát:
“Trái “
Băng Thần mỉm cười nói:
“Yên tâm đại ca sẽ giúp ngươi trả thù, ngươi cứ yên tâm.”