Thú Tu Thành Thần

Chương 281: Chương 281: Chuyện đời lắm éo le




Rahul Harris mỉm cười nói:

“Thật sự thì từ bé đến lớn ta ăn đồ ăn khắp thiên hạ này nhưng ngon như thế này thì quả thật chưa từng tưởng tượng tới chứ nói gì đến ăn.”

Băng Thần mỉm cười hỏi:

“Ngài có chắc tông cửa sổ nhà ta chỉ để đi ăn cơm không thôi sao?”

Rahul Harris ngừng ăn ánh mắt híp lại nhìn hắn nói:

“Thực ra cháu gái ra rời khỏi Roma công hội tạm thời không có chốn dừng chân ngươi có thể cho nàng gia nhập không? “

Băng Thần cười nói:

“Rất đơn giản thôi nhưng ngài biết công hội chúng ta có một quy định mới chưa?”

Rahul Harris hơi ngập ngừng hỏi:

“Quy định mới? Sao ta chưa từng nghe tới?”

Băng Thần quay sang mọi người nói:

“Thực ra quy định rất đơn giản khi gia nhập Nữ Vương Cung trang bị nhận được sẽ cực tốt thế nhưng khi rời đi thì phải trả lại toàn bộ, thậm chí kỹ năng cũng phải hủy bỏ.”

Rahul Harris nhìn Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

“Quy định này khi nào thì được thông qua?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Quy định này được thông qua ngay trước bữa ăn này.”

Rahul Harris nhìn thẳng vào đôi mắt của Băng Thần sau đó cười phá lên:

“Tiểu tử ngươi được lắm, Tân Sinh thần kỳ như thế lại ban cho ngươi huyết mạch hồ ly, quả nhiên hồ ly muôn kiếp vẫn gian sảo.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thông minh cỡ nào thì đứng trước vũ lực tuyệt đối cũng không có cách nào.”

Rahul Harris cười nói:

“Dám láu cá trước mặt ta đều ăn đòn thật nặng, ngươi tất nhiên cũng không ngoại lệ.”

Hắn thở dài một hơi rồi nói:

“Tất nhiên là hai vị tiền bối không ở đây nữa.”

Rahul Harris cảm thấy hai bàn tay đặt trên vai mình, mà mình thì không hề hay biết thì họ đã đứng sau lưng mình. Do muốn ăn đồ ăn mới nấu thế nên hai nàng canh lúc bọn họp xong thì Băng Thần sẽ bưng đồ ăn riêng cho các nàng.

Nhạc Duệ nhìn hắn hỏi:

“Tiểu tử thằng nhóc này có làm phiền tới ngươi không?”

Bị gọi là “ thằng nhóc “ nhưng Rahul Harris không dám hé mồm phản kháng, nếu phản kháng thì hắn sẽ được nghĩ dưỡng khá lâu trong bệnh viện, hắn thầm nhủ:

“Nhịn không phải nhục mà là để cho thân xác vẹn toàn.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Không có Rahul Harris tiền bối chỉ đến đây ăn bữa cơm mà thôi.”

Rahul Harris gật đầu nói:

“Đúng thế, thật sự ta chỉ đến ăn cơm thôi.”

Nhạc Vũ nhìn hắn nói:

“Chỗ ngươi đang ngồi là vị trí của ta, đến giờ cơm của bọn ta rồi.”

Rahul Harris nhanh chóng đi ra mỉm cười nói:

“Tại ta không biết hai tiền bối dùng cơm thế nên mới vô lễ mong hai vị bỏ quá cho.”

Nhạc Vũ thản nhiên nói:

“Không có gì, nếu ngươi đến ăn cơm thì cứ việc ngồi ăn nhưng gọn qua một bên.”

Vừa nói thì tay nàng khẽ phất đồ ăn trên bàn gom qua một góc, Băng Thần cùng mấy cô gái thì bê lên hơn năm món ăn mới lạ nóng hổi, thơm phưng thức.

Thay vì ghen tỵ thì Rahul Harris vẫn ăn cơm thừa canh cặn một cách ngon lành, đã thế vừa ăn lâu lâu còn dừng lại khen ngon, Elise không hiểu được một Phong Thần sao lại mặt dày như thế.

Không chỉ nàng mà mấy người khác cũng trợn mắt há mồm, Mộng Phỉ nhỏ giọng hỏi Băng Thần:

“Vị tiền bối kia thật sự mạnh ngang Vũ Thần sao? Ta nhìn làm sao cũng không giống, khí chất cao thủ chả thấy đâu.”

Băng Thần thở dài nói:

“Không những mạnh mẽ như thế ngài ấy còn là người giàu nhất trên thế giới, một thiên tài tu luyện kiêm thiên tài tu luyện thực lực đáng sợ cực kỳ.”

Mộng Phỉ mắt sáng lên nhìn về phía Rahul Harris không ngờ một người nhìn bẩn bựa như thế lại vừa mạnh mẽ vừa có tài, nàng nhớ rằng trong bếp còn đồ ăn dư, nàng đi vào bếp một lúc sau đó bê ra đồ ăn còn nóng đặt trước mặt hắn.

Rahul Harris ngẩng đầu lên ngờ vực nhìn nàng, hắn mỉm cười hỏi:

“Tiểu tử kia không bảo ngươi bỏ thuốc sổ vào trong đấy chứ ?”

Mộng Phỉ mỉm cười lắc đầu nói:

“Chỉ là ta ngưỡng mộ ngài thôi, ước mở của ta là trở thành một thương nhân giỏi nhất nhưng ta chưa thành công còn ngài thì đã làm được rồi.Ta chỉ muốn thể hiện ra sự ngưỡng mộ chứ không có ý xấu.”

Rahul Harris mỉm cười khí thế trên ngươi bỗng nhiên thay đổi một cách chóng mặt:

“Thế ta hỏi ngươi, ngươi kiếm tiền làm gì?”

Mộng Phỉ nghĩ rồi nói:

“Ta kiếm tiền chỉ vì việc đó làm ta vui.”

Rahul Harris nhìn thẳng mắt nàng hỏi:

“Ngươi kiếm tiền nhưng không xài nó mà vẫn thấy vui?”

Mộng Phỉ lắc đầu nói:

“Xài tiền thì ai chả thích nhưng khi kiếm nó thì ta vui hơn nhiều so với việc xài nó, đơn giản chỉ vì ta muốn trở thành người tài ba nhất trong thương nghiệp.”

Rahul Harris nhíu mày rồi giãn ra:

“Còn nhiều việc có thể mang lại danh vọng hơn tại sao lại làm một thương nhân nhiều người thù, người ghét?”

Mộng Phỉ lại lắc đầu nói:

“Ta thích thì ta làm thôi, không lẽ thương nghiệp là xấu, không không khi ta làm ra đồng tiền đồng nghĩa nhiều người cũng theo ta mà có tiền có công việc, xấu hay tốt thì chỉ do người thương nhân có giữ được bản tâm hay không mà thôi.”

Băng Thần bắt đầu cảm khái đường đời lắm éo le, cái tiết tấu này không đúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.