Băng Thần về nhà xong liền đăng nhập vào Tân Sinh, vừa vào thi thấy Vũ Mộng đang quỳ một chân, rõ ràng nàng ta cũng được hoàng hậu phong thưởng, hắn lại gần thì nghe rõ ràng.
Hoàng hậu thấy Băng Thần đi vào liền mỉm cười nói:
“ Không ngờ nàng cũng giúp ngươi, ta bất tỉnh lên không biết để sớm phong thưởng, giả bộ bị bắt để thâm nhập Long Sào, cô nương này thật thông minh.”
Băng Thần ngẩn ra nhìn Vũ Mộng, từ trong ánh mắt truyền tải nội dung khá rõ ràng:
“Cái méo gì đang xảy ra thế? “
Hoàng hậu nhìn Băng Thần rồi nói:
“ Thực lực của ta đã hoàn toàn khôi phục chỉ sau một đêm bây giờ ta sẽ mở cổng không gian để tới Bạch Hổ thành hai người các ngươi lại gần ta đứng, nếu không sẽ bị bỏ lại.”
Băng Thần nén sự tò mò lai đi vào vòng, trận pháp hiện lên năm giây sau ba người đã đừng ở phòng khách của phủ thành chủ, Thanh Lâm cùng Thủy Nguyệt đang lên kế hoạch giải cứu thì không khỏi há hốc mồm khi thấy người mình cần cứu lại đứng ở đây.
“Tỷ tỷ sao ngươi ra được đây? “
Thanh Lam nhìn hắn chửi:
“Người ngươi phái ra cứu ta, ngươi lại hỏi ta làm sao ta đứng tại đây.”
Thanh Lâm nhìn Băng Thần ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi cứu được nàng?”
Băng Thần gật đầu khiêm tốn nói:
“Ta cứu được hoàng hậu cũng do có sự giúp đỡ của Thạch Vương tiền bối, chứ một mình ta thì chắc chưa đi đến Long Sào thì đã chết ngàn lần rồi.”
Thanh Lâm gật đầu nói:
“Thì ra là thế, rất tốt lần này ta sẽ thưởng lớn cho ngươi, thứ nhất một mảnh đất ở vị trí hoàng kim, nơi ấy sẽ trở thành đất tư nhân cho ngươi, trang bị thì một bộ sáo trang Kim Cương mười sao.”
Hoàng hậu nhìn Vũ Mộng rồi nói:
“Cô gái này cũng góp chút sức, thưởng cho nàng một ít.”
Thanh Lâm đang vui vẻ vì chị mình được cứu lên cũng hào phóng nói:
“Cô gái này cũng thưởng một sáo trang Bạch Kim 10*, ba cái kỹ năng Bạch Kim theo nghề nghiệp.”
Hoàng Hậu nhìn Băng Thần vui vẻ nói:
“Lần này ngươi có công rất lớn, không chỉ cứu ta mà còn đưa Lam Thần chứa đựng lời nhắn nhủ của chồng ta đến tay ta, tuy ngươi bây giờ còn nhỏ bé nhưng hi vọng khi trưởng thành ngươi có thể đứng về phía chúng ta trong cuộc chiến sắp tới.
Lấy danh nghĩa hoàng hậu của Thiên Thủy đế quốc ta dùng nhân cách thề nếu trong trận chiến giành lại quyền cai trị đế quốc chúng ta thắng thì sẽ sắc phong ngươi lên làm chủ thành của Bạch Hổ thành.”
Thanh Lâm nghe thế liền sốt ruột:
“Còn ta thì sao?”
Thanh Lam liếc hắn nói:
“Ngươi nếu giúp bệ hạ lấy lại quyền thống trị không lẽ chức vị thân vương lại còn thoát khỏi tay ngươi, thật là không có tiền đồ. “
Thủy Nguyệt lúc này mới phản ứng:
“Cha còn sống sao?”
Thanh Lam vui vẻ nói:
“Dũng sĩ này đã giúp cha ngươi truyền tin, bây giờ chỉ cần tập hợp mười đại pháp sự giúp cha ngươi trấn áp hiểm họa thì ngài ấy sẽ về thôi.”
Thanh Lâm nghe thế thì vui vẻ giống như hắn ngày mai sẽ trở thành Thân Vương vậy, hắn mỉm cười nói:
“ Băng Thần không ngờ ngươi còn làm được chuyện tốt đên như thế, thưởng như vừa nãy cho ngươi còn hơi ít, tý nữa ta sẽ dặn quản gia mang thêm quà cho ngươi, còn bây giờ ngươi cùng nàng ta lui trước chúng ta cần có chuyện bàn riêng.”
Băng Thần chắp tay nói:
“Thế thì tạm biệt thành chủ đại nhân, ta cáo lui trước.”
Hắn cùng Vũ Mộng sau đó đi ra ngoài, vừa đi ra đến cổng thì Băng Thần liền quay sang hỏi:
“Bây giờ ngươi có thể giải thích một chút được không?”
Vũ Mộng đang rất vui vẻ nói:
“Ngươi cũng đâu có thiệt hại gì, hay như thế này đi nửa năm, chỗ cũ ngươi gọi ta đến.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thành giao.”
Vũ Mộng bĩu môi nói:
“Ta đã hỏi bằng hữu rõ ràng chỉ có nửa tiếng ngươi lại thành 8 tiếng, ta lỗ rõ ràng.”
Nàng nói xong thì đi thẳng, nhưng đi được vài bước thì nàng quay lại vươn tay ra nói:
“Kinh nghiệm thạch.”
Băng Thần đâu phải hạng người thất hứa, hắn lấy mười viên kinh nghiệm thạch đưa cho nàng, Vũ Mộng cầm lấy sau đó đi luôn một mạch, thở dài một hơi hắn không khỏi cảm thán:
“Phụ nữ kéo váy lên là hết quen biết, không biết chịu trách nhiệm gì cả.”
Hắn đang tính đi về công hội xem tình hình như thế nào thì một tiếng kêu vang vọng, cả tòa thành ai cũng phải giật mình.
“Đại ca “