Băng Thần đi về thế giới thức nấu đồ ăn dặn dò mọi người một chút sau đó đi ra ngoài, khi hắn đi ra đến ngoài cổng ngước nhìn nên thì tấm biển lớn Nữ Nhi Hồng ngày nào bây giờ đã thành Nữ Vương Cung.
Hơi mỉm cười một cái nhớ lại cái thời gian này thật vui vẻ, hắn được sống đúng bản chất của mình, không bị xã hội kiềm hãm đến mức phải sống trong bóng tối nữa, mấy cô nàng đang ra ra vào vào nhìn thấy Băng Thần thì ánh nhìn không khỏi tập trung lại.
“Giá mà ta đang ngậm thêm điếu thuốc thì ngầu phải biết.”
Chiếc mô tô mới cóng được Băng Thần nhờ Khang Thiết mua vào ngày hôm trước, không ngờ hôm nay liền có thể sử dụng, leo lên xe hắn phóng như bay đến địa chỉ mà Mộng Phỉ đã gửi tới cho hắn, không biết cô nàng này nói thật hay giỡn chơi nữa.
Hắn tìm hiểu quá khứ của nàng thì biết nàng là một less chính hiệu, tất cả đều do những người sư phụ của nàng đều là nam nhân, lại còn thuộc loại cứng đầu, nghiêm khắc, chỉ bên nữ nhân nàng mới có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.
Băng Thần mỉm cười thầm nghĩ:
“Thật thú vị.”
Hắn lúc này đã là danh nhân thế nên phải kín kẽ, vốn tưởng mình đi ra ngoài thì mái tóc trắng sẽ dễ làm lộ thế nhưng khi hắn ta đi ra ngoài thì thấy người để tóc dài trắng toát.Đứng trước của khách sạn hắn chặn một người thanh niên lại hỏi:
“Vị huynh đệ này có thể cho ta biết mẫu tóc này trở thành mốt từ bao giờ có được hay không?”
Người thanh niên hất mái tóc dài màu trắng của mình nói:
“Ngươi cũng để tóc như thế mà không biết sao? Cao thủ đệ nhất Tân Sinh biểu tượng của cái đẹp cùng sức mạnh tuyệt đối, với lại ngươi nhìn xem thế này không phải là thật đẹp hay sao? “
Sau đó hắn chỉ về một phía rồi nói:
“Mỗi ngày ta đều ngắm nó, dù biết là nam nhân nhưng thằng em lúc nào cũng khởi nghĩa, huynh đệ người có cảm giác giống ta không?”
Băng Thần sống lưng bỗng nhiên lạnh toát sau đó leo lên xe mang đi gửi liền, người thanh niên kia ngắm xong tấm biển quảng cáo có hình Băng Thần lại còn nói như thế thì ai lại không sợ.Đi vào trong khách sạn hắn đi thẳng tới phòng của Vũ Mộng đặt trước, gõ cửa phòng vài tiếng thì thấy Vũ Mộng mặc đồ ngủ đi ra.
Hai ngươi đi vào phòng thì Vũ Mộng nghiêm túc nói:
“ Chúng ta vào việc luôn, ta còn phải chuẩn bị cho Tân Sinh ngày mai, ngươi làm xong rồi khóa cửa đi về không cần quan tâm đến ta.”
Nàng vừa nói xong thì tay đưa ra sau cổ tự vỗ vào gáy mình ngất xỉu, Băng Thần trợn mắt quá mức bất ngờ thốt lên:
“Nà ní như thế cũng được.”
Hắn phản ứng lại sau đó nói:
“Ngươi muốn ta làm một thứ giống như búp bê, không có tuổi.”
Băng Thân lại gần điểm huyệt nàng vài cái khiến nàng tinh thần tỉnh lại, sau đó hắn dùng hết tất cả tuyệt kỹ của mình, cả một đêm hôm ấy chim hót ve kêu, nhật nguyệt giao hòa. Đến tận giữa đêm tiếng của Vũ Mộng như khóc như cười mới dừng lại.”
“Cảm giác thế nào ?”
Vũ Mộng hai mặt nhắm nghiền nằm trên ngực của hắn ta thở hổn hển, Băng Thần cũng không thèm nói nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nàng này ngoại trừ hơi thụ động thì không có vấn đề gì lớn lắm.
Băng Thần có thói quen ngủ dậy trễ thế nên hôm sau người tỉnh dậy trước vẫn là Vũ Mộng, nàng rất xấu hổ nhưng lại rất thích thú, không ngờ vốn chẳng bao giờ có thiện cảm với nam nhân như nàng hôm qua lại như thế cả.
Nàng hốt hoảng nhảy khỏi người hắn thì phát hiến cái của nợ kia vẫn ở trong người mình cả đêm, sau đó nén lại cảm giác bủn rủn nàng nhanh chóng rời khỏi khách sạn đi về Vũ Mộng công hội trụ sở chính.
Lúc nàng đi về thì mấy cô nàng tình nhân của nàng cũng vẫn chưa vào Tân Sinh bởi họ lo lắng cho nàng, phải biết hôm qua nàng ta đi mà không nói cho ai biết, Yêu Đế muốn cướp người của Nữ Vương Cung đã rất rúng động lên ai mà không lo.
Thế nên khi thấy Vũ Mộng quay trở về các nàng như chút được gánh nặng, bọn họ an ủi:
“Vũ Mộng tỷ hôm qua tới nay ngươi đi đâu thế, dù mắc kẹt trong Tân Sinh thì cũng đâu có gì, sớm muộn cũng sẽ có cách giải quyết thôi, ngươi không cần phải nghĩ nhiều làm gì.”
Vũ Mộng mỉm cười nói:
“Ta đã được giải thoát nhờ Băng Thần của Nữ Vương Cung các ngươi không cần phải lo lắng làm gì, hôm qua tới nay ta đi thương lượng với hắn một chút vấn đề, dù sao hắn ta cũng cấp 50 rồi có thể giải phong ấn cho ta.”
Mấy người giật mình hỏi:
“Thế thương lượng có thành công hay không?”
Vũ Mộng mỉm cười nói:
“Không sao ta bỏ hết tiền vốn tích trữ của mình cuối cùng cũng khiến hắn đồng ý, lần này đối với ta lại là một cơ duyên bởi vì khi bị bắt vào trong Long Sào ta còn lấy ra được một ít đồ tốt, các ngươi vào Tân Sinh trước đi, chờ tin vui của ta.”
Mấy cô nàng mỉm cười nói:
“Như thế thì tốt quá, thế thì chúng ta đi trước.”
Mấy nàng tính đi vào Tân Sinh thì Vũ Mộng gọi:
“Tiểu Lan ở lại ta có chuyện cần hỏi ngươi.”
Tiểu Lan ở đi tới chỗ Vũ Mộng, Vũ Mộng nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu Lan ngươi có quan hệ với nam nhân cho ta biết bọn họ thường làm chuyện ấy trong nhiêu lâu.”
Tiểu Lan xấu hổ nói:
“Vũ Mộng tỷ hỏi cái này làm gì, thật xấu hổ.”
Vũ Mộng khó chịu nói:
“Ta hỏi thì ngươi cứ nói đi.”
Tiểu Lan nhìn xung quanh rồi nói:
“Nếu bình thường thì 15 phút, mạnh lắm thì nữa tiếng, nếu cùng thêm cả thuốc thì có lẽ một tiếng .”
Vũ Mộng nhìn nàng nhỏ giọng hỏi:
“Thế có ai tám tiếng không?”
Tiểu Lan lắc đầu nói:
“Chỉ có quái vật chứ làm gì có nam nhân nào như thế.”
Vũ Mộng thầm nghĩ:
“Hôm qua ta mới gặp phải quái vật còn bị hành hạ cả đêm.”
Sau đó hai ngươi thủ thỉ với nhau thật lầu rồi mới vào Tân Sinh.