Thú Tu Thành Thần

Chương 254: Chương 254: Ta thấy cha mà




Băng Thần nhìn nàng nói:

“Hôm nay cũng đã trễ rồi ngươi chắc hết thời gian thế nên rời khỏi Tân Sinh sớm đi, nếu hoàn thành xong giao dịch đầu tiên thì chúng ta tiếp tục cái giao dịch thứ hai, ý ngươi sao?”

Vũ Mộng nhìn hắn cười mỉa mai:

“Ta thì có hơi sợ ngươi cướp lấy Thần Khí sau đó không đua cho ta Kinh Nghiệm Thạch.”

Băng Thần ngồi xuồng nhìn nàng nhếch mép nói:

“Nếu ta muốn cướp thì có thể phế ngươi ngay bây giờ, chắc ngươi cũng biết ta giết người trừ chỉ số vĩnh viễn nhiều thế nào chứ.”

Vũ Mộng không thèm nói nữa nàng thoát ra khỏi Tân Sinh, Băng Thần mỉm cười sau đó đi lại phía sau lưng của hoàng hậu Thanh Lam lột ra phong ấn, con rồng kia gu mặn thật bốn người nữ nhân thì ba cái nhìn vào thì ít nhất đều U 50 không biết con Dâm Long đó hóa hình sẽ trông ra sao.

Thanh Lam hoàng hậu cấp độ rất cao thế nên vừa mất phong ấn thì lập tức lờ mờ tỉnh lại, thấy đứng trước mặt mình Băng Thần nàng liền hỏi:

“Ngươi là ai?”

Băng Thần chắp tay cung kính nói:

“Thưa hoàng hậu ta là Băng Thần một chiến binh đến từ dị giới, ta nhận ủy thác của Thanh Lâm thành chủ cùng Thủy Nguyệt công chúa đến cứu ngài, không những thế ta còn được Thủy Dương Đại Đế phó thác giao một đồ vật cho ngài.”

Hắn sau đó lấy ra Lam Thần hoàng hậu tiếp lấy sau nó nước mắt liền rơi, nàng vốn tưởng chồng mình đã chết, nào ngờ hắn còn sống, nàng lau nước mắt nói:

“Hắn có khỏe không?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cách đây mấy tháng thì ngài ấy vẫn vô cùng mạnh khỏe, chắc có chuyện bất đắc dĩ ngài ấy mới không thể quay về đế quốc.”

Hoàng Hậu chạm nhẹ viên ngọc bên trên Lam Thần thì hình ảnh được chiếu lên, Thủy Dương đại đế chắp tay sau lưng nói chuyện:

“Nàng thấy được hình ảnh này thì chắc chắn tiểu tử kia đã thành công nên thưởng cho hắn, ta hiện giờ đang cùng mười hai vị trưởng lão trấn giữ nguy cơ nơi đây một chút không dám lơ là, nếu nàng nhận được tin này thì phái thêm mười vị pháp sư thánh cấp xuống đây giúp ta trấn áp quái vật.”

Thanh Lam hoàng hậu lau nước mắt rồi nói với Băng Thần:

“Như ngươi đã thấy lúc ở Long Sào, rõ ràng ta đã bị con rồng kia làm nhục, tất nhiên chuyện này không thể cho ai biết, ngươi có thể hứa với ta rằng sẽ không nói chuyện này ra ngoài được không?”

Băng Thần làm đúng lễ nghi nghiêm túc nói:

“Là một thần dân của quốc gia không bảo vệ được hoàng thất là sỉ nhục thế nên ta quyết không nói ra ngoài.”

Thanh Lam thở phào nói:

“Thế thì bây giờ ta giúp ngươi biến hai chiếc nhẫn kia thành của ngươi vĩnh viễn đồng thời phong cho ngươi danh hiệu Công Thần Thiên Thủy vĩnh viện nhận đãi ngộ cao nhất của hoàng gia.”

Băng Thần mỉm cười vì đợt khen thưởng đầu tiên không tệ, Thanh Lam sau đó nói:

“Chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một đêm sau đó đi về Bạch Hổ thành.”

Băng Thần mỉm cười chắp tay nói:

“Thần tạm thời phải về thế giới của mình hoàng hậu nghỉ ngơi, sang mai khi mặt trời lên thần sẽ có mặt để hộ tống ngài.”

Thanh Lam mỉm cười nói:

“Được rồi ngươi đi đi.”

Băng Thần ngay sau đó biến mất khỏi nơi ấy.

Long Sào

Lúc này sự kiện một hết của cải tích trữ khiến cho vừa tham gia giỗ tổ trở về những đầu long gần như tức điên, thế nhưng khi biết con cái mình tăng tu vi một mảnh lớn thì không ai nói gì nữa, tộc trưởng của Long Tộc Tiếu Thiên đang cố hỏi mấy đứa con của mình.

“Nhân tộc người kia đang ở đâu nói cho ta biết ngay.”

Sau người nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả, bọn họ rất quyết tâm không bán Băng Thần, thấy mấy đứa con của mình cắn răn không nói thì Tiếu Thiên mới thở dài nói:

“Ta không muốn bắt hắn trả lại đồ làm gì bởi vì rất có thể như hắn ta nói của quý mới có thể đổi thành thực lực, thế nhưng cha của các ngươi cũng muốn tăng thực lực, các ngươi không nói thì làm sao ta mang đồ đi đổi.”

Mấy con rồng nhìn nhau vẻ mặt đầy ngạc nhiên, bỗng nhiên chúng nhớ tới lão cha mắc kẹt ở cấp 499 vài trăm năm rồi, Tiếu Nhất suy nghĩ rồi nói:

“Cha muốn đổi cái gì thì đợi tộc chiến xong xuôi chúng ta giúp ngài đi đổi, nhưng tiền nào của lấy.”

Tiếu Thiên bĩu môi nói :

“Các ngươi còn nghĩ cha các ngươi keo kiệt ư, bây giờ ta bỏ ra năm kiện thần khí đổi lấy một cấp độ, ta đảm bảo hắn ta sẽ rất vui vẻ để đổi.Sau khi ta lên cấp đồng nghĩa trở thành Chân Long cấp bậc xem ai còn dám xem thương phía Bắc Long Sao chúng ta nữa.”

Tiểu Thiên lấy ra năm kiện thần khí cùng hai tấm bừa đưa cho Tiếu Nhất dặn dò:

“Ngày mai ta sẽ tìm thời gian câu giờ để không ai biết chuyện, ngươi dùng bùa dịch chuyển đi tìm người kia sau đó lấy thứ ta cần rồi dịch chuyển về, càng sớm càng tốt rõ chưa.”

Tiếu Nhất thấy cha tin tưởng,vả lại như thế này cũng tốt cho cả Băng Thần nữa lý gì không làm, hắn gật cái đầu khổng lồ nói:

“Vâng thưa cha.”

Tiếu Thiên nhìn mấy người con than thở:

“Các ngươi đều lên cấp hai trăm rồi còn to hơn ta một chút nữa, có lẽ mai sau bộ tộc phải dựa vào các ngươi, có gắng giữ gìn quan hệ với người kia hắn là ông trời phải xuống để giúp Long Tộc vươn lên.”

Cả sáu người gật đầu, cha con của bọn họ sau đó vui vẻ nói chuyện với nhau.

Còn ở nhà của Dâm Long Mặc Khương thì lai là một bầu không khí vô cùng trái ngược, đứa con lớn nhất của hắn đã ăn đòn từ lúc hắn về đến giờ, miệng không ngừng chửi:

“Các ngươi tăng tu vi bỏ ra tiền tai mua tu vi cũng được, bỏ người ra cũng không sao nhưng tại sao không lấy lại 2 tấm bùa, biết ta mất bao nhiêu công sức mới tìm ra không hả, ta đánh ngươi thấy cha luôn.”

Tên kia thì bụm đầu che chắn thấy cha nói thế thì liền nói:

“Cha ta thấy ngài rồi đừng đánh nữa.”

Dâm Long Mặc Khương sững hết cả ngươi sau đó càng mạnh tay hơn miệng thì không ngừng chửi:

“Ngu này, ngu này.......”

Mấy nhà kế bên khi nghe hai cha con đối thoại thì không nhìn nổi cười, đêm ấy cả Long Sào sôi động hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.