Hiệu trưởng La Uy ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu tử này có vấn đề gì sao Tần lão?”
Tần Thắng lấy tập tài liệu vứt cho La Uy nói:
“Mấy ngày trước khi hắn ta đăng ký thông tin bao gồm hình ảnh, nhìn sơ qua thì thấy hắn ta cũng phải hai trăm cân là ít thế nhưng bây giờ ngươi nhìn xem.”
La Uy quan sát Băng Thần rồi tỏ ra ngạc nhiên nói:
“Tiểu tử này không có dấu hiệu của phẫu thuật làm sao cân nặng lại giảm nhanh được như thế nhỉ?”
Tần Thắng mỉm cười nói:
“Cái đó vẫn chưa lại bằng hắn ta ăn vài chục cây nhân sâm như thế nhưng vừa chiến đấu xong vẫn giảm mất một cân, các ngươi vẫn còn cảm thấy bình thường sao, ta đã bảo các ngươi làm chuyện gì cũng phải tận tâm, học viện cần nhân tài rất nhiều thậm chí cả những người bây giờ chưa lộ tài năng.
Thế nhưng cả đám các ngươi đến tận khi trận chiến vào thứ hạng một trăm thì mới quan chiến, ta đây coi từ đầu thấy được rất nhiều thứ các ngươi bây giờ vẫn không thấy được, ví dụ như tiểu tử kia các ngươi bây giờ vẫn không cảm thấy hắn đặc biệt thì thật sự làm ta thất vọng.”
Đám người trong ban giám hiệu bị Tần lão chửi máu cho đầy đầu nhưng chỉ biết cúi đầu không dám hé răng một tiếng, đợi Tần lão phê bình xong thì La Uy mới hỏi:
“Học trò biết sai rồi, ngài nhìn thấy tiểu tử đặc biệt ở chỗ nào xin cho chúng ta biết để biết đường tài bồi.”
Tần Thắng lúc này mới hơi nguôi ngoai nói:
“Ta đến từ đầu thì đã để ý hắn ta rồi, người này mỗi lần chiến đấu xong đều lên đài ăn vài gốc nhân sâm, thời gian còn lại hắn ta liếc mắt qua đối thủ của mình, sau đó bất kể là ai thì cũng chỉ một đòn thì kết thúc.
Thậm chí tiểu tử Lôi gia dù lấy ra Ngân Quang côn rồi vẫn bị tên này cho một chùy bay thẳng xuống sàn, ta vốn tưởng tiểu tử này chỉ dùng sức nhưng khi hắn đầu với tiểu tử vừa nãy các ngươi xem tuy hoàn toàn thua về sức mạnh nhưng hắn ăn đứt về tốc độ.
Nếu đây không phải thi đấu thì đám người quyết đấu với hắn ta đừng hòng có một ai sống sót, chưa kể thằng nhóc nhày rõ ràng còn che giấu rất nhiều những gì hắn viết trong đơn đăng ký vào học viện đều là rác không cần xem làm gì.”
La Uy nhìn xuống Băng Thần nhưng mãi vẫn không thấy gì đặc biệt cả, Tần Thẳng thở dài nói:
“Ngươi cho tiểu tử La Vũ vào đi thì sẽ biết ngay những gì ta nói thôi.”
La Uy nghe thế giật mình nói:
“Nhưng La Vũ đã D cấp dị năng giả, hắn ta còn được ngài tự tay dạy dỗ thì làm sao tiểu tử kia thắng được, với lại như thế cũng quá bất công dễ khiến người ta dị nghị.”
Tần Thắng nhìn chăm chú xuống dưới rồi nói:
“Không sao cả, để hắn ta thắng thêm một vòng nữa rồi xếp hắn ta vào đánh với La Vũ khi này sẽ không còn ai ý kiến gì nữa.”
Mấy người kia nhìn nhau cười bởi bọn họ không ai tin Băng Thần có thể thắng thêm nữa, tất cả những dị năng giả ở dưới đều năm ở mức E đỉnh phong rồi một tiểu tử hơi linh động bắt nạt người cũng cấp được thôi chứ làm sao thắng được mấy người sau.
Tần Thắng sau đó không thèm giải thích gì cho mấy người kia nữa, hắn ta chỉ ngồi im quan sát cho đến tận khi Băng Thần ra sân một lần nữa thì hắn mới ngồi thẳng người lại, mấy người khác cũng bắt đầu chú ý bọn họ muốn biết người khiến bọn họ bị mắng máu chó đầy đầu mạnh cỡ nào.
Băng Thần lên đài thì bỗng nhiên có những ánh mắt không mấy thiên ý nhìn mình, hắn nhíu mày liếc thẳng lên trên đài cao thì thấy lúc này chỗ đó đã được phủ xuống bằng kính râm nên hắn chẳng nhìn thấy gì cả,
Lúc đi lên Băng Thần đã chọn lấy một thanh thương, đối phương là hỏa hệ dị năng giả thế nên Băng Thần chọn cách đánh linh động hơn một chút, thanh thương này hoàn toàn không giống như bình thường.
Phần đầu có để tách rời bà được nối bằng day cáp gắn liền với phần đáy của thanh thương, cả thanh thương lại không có chút nào dẻo dai linh động mà giống như một thanh côn vậy, thứ này gợi lên hứng thú của Băng Thần thế nên hắn mới quyết định sử dụng.
La Uy ngạc nhiên nói:
“Tiểu tử này cầm thứ đó làm gì? Thứ này ngoài La gia chúng ta thì làm gì có người ngoài biết cách sử dụng.”
Tần Thắng mỉm cười nói:
“Tiểu tử kia có vẻ chỉ hứng thú nhất thời thôi, bây giờ hình như hắn ta đang nghiên cứu cách sử dụng thì phải.”
Băng Thần tay bỗng nhiên xoay mạnh một cái, lực ly tâm khiến đầu thương gắn chặt vào đầu thương, hắn nhảy xuống sàn mang theo hai thanh đoản đao đi lên, đổi thủ của hắn thấy hành động lạ của Băng Thần thì bắt đầu tỏ ra rất cảnh giác.
Trọng tài thì hơi bất ngờ nhưng sau khi Băng Thần quay trở lại sàn đấu thì lập tức hỏi:
“Hai tuyển thủ đã sẵn sàng chưa.”
Băng Thần gật đầu cười nói:
“Ta đã sẵn sàng rồi lão sư.”
Người kia vẻ mặt hơi lo lắng nhưng vần kiên định nói:
“Ta cũng sẵn sàng rồi thưa lão sư.”
Băng Thần trước khi lão sư hô bắt đầu thì ném hai cây đoản đao lên trên thân gần phần đầu thương bắt đầu xoay tròn, đầu mũi thương giống như biết phân thân vậy hiện lên những tàn ảnh khiến người ta không phân biệt được thực ảo.
Lão sư hô lên:
“Bắt đầu “
Do đã chuẩn bị từ trước thế nên hai người lập tức xuất chiêu, hai quả cầu lửa phóng tới phía Băng Thần nhưng chỉ lắc đầu một cái hắn ta đã né hết, sau đó thanh thương vung lên hai thanh đoản đao như gió phóng thẳng tới chỗ người kia.
Tay của Băng Thần nhanh chóng xoay nhẹ đầu thương mũi thương như mũi tên phóng tới, mọi người lúc này bắt đầu vì ngươi kia lo lắng, tất cả những người mới còn coi thường Băng Thần đều thu hồi tâm tư, bọn họ đã cảm nhận được tử này đáng sợ.