Băng Thần nằm trong phòng của mình không ra, Tử Lan cảm nhận được Tử Mộng có gì đó lạ lùng nàng quan tâm hỏi:
“Tỷ tỷ ngươi có chuyện gì sao?”
Tử Mộng nhìn nàng sau đó có chút né tránh cười nói:
“Ta đâu có chuyện gì, ngươi tập trung vào nướng cá đi nếu không thì có thể mất ngon đó nha.”
Tử Lan nắm tay nàng rồi cười nói:
“Tuy nhiên ta không biết nấu nướng nhưng nướng cá dễ như thế không lẽ ta cũng không làm được.”
Tử Mộng cười nói:
“Ta biết ngươi giỏi rồi nhanh chóng làm đi.”
Nhưng khi nàng ta rút tay lại kéo bao cá cất đi thì Tử Lan nhìn thấy trên tay Tử Mộng thủ cung sa đã mất.Nàng có chút ngẩn ra nhưng ngay sau đó cố gắng bình tĩnh lại, Tử Mộng chắc chắn không muốn cho ai biết chuyện này.
Dùng đầu gối nàng cũng đoán ra được hung thủ là ai, ánh mắt không khỏi trở lên sắc lạnh trong lòng thầm nghĩ:
“Ngươi sẽ phải trả giá.”
Tối hôm đó giữa đêm khuya đang ngủ Băng Thần cảm nhận được một luồng sát khí ập tới nhưng hắn ta đoán được chắc chắn sẽ có người muốn tính sổ mình.Thả ra thần thức thì làm hắn ngạc nhiên ngươi đang có ý định sử lý hắn lại là Tử Lan chứ không phải Tử Mộng.
Nhưng Tử Lan đã muốn tự nộp mình thì hắn đành xin luôn, đỡ mất công ngày mai lại phải dắt nàng ra ngoài.Tử Mộng đã dính chưởng chắc chắn không dễ dàng để Tử Lan một mình, thầm cười một cái hắn ta lật mình một cái làm cho nàng ta giật mình.
Nhưng thấy hắn ta không mở mắt thì nàng bạo gan đi lại gần, từ sau lưng lấy ra con dao nàng thầm nói:
“Dâm tặc ngươi sẽ phải trả giá.”
Một dao đâm thật nhanh xuống, con dao này vừa tẩm độc lại là một bảo vật dư sức xuyên chết hắn ta.Nhưng khi lưỡi dao gần chạm thì cổ tay của nàng ta bị Băng Thần nắm lấy, nàng sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười của hắn ta.
Người này rõ ràng đang đùa chơi nàng con dao này có độc chỉ cần một chút nữa thì hắn ta chết chắc.Nàng có gắng hết lực lượng của mình đâm xuống, nhìn nàng cố sức hắn ta buồn cười vô cùng.
Xoay người đè nàng xuống giường đá hắn ta thuận tay tước lấy con dao của nàng sau đó cầm nó đùa nghịch nói:
“Đừng nói ngươi nghĩ thứ này có thể giết được ta, lưỡi hơi ướt có vẻ có kịch độc nhưng phải nói cho ngươi là vô ích thôi.”
Băng Thần cầm con dao bỏ lên miệng trước ánh mắt kinh dị của Tử Lan ăn hết nó, từng tiếng “ răng rắc “của con dao thì sự hoảng sợ của nàng càng tay.Hắn nắm lấy cằm của nàng rồi cười nói:
“Thế nào ngươi đã mãn nguyện chưa?”
Tử Lan vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nhưng Băng Thần không thèm quan tâm nhìn thẳng mắt nàng nói:
“Ngươi dám ám sát ta thì ta cũng sẽ cho ngươi phải đổ máu mới được.”
Tử Lan lấy lại tư duy hết sức giãy giụa nhưng vô ích, Băng Thần thì thưởng thức hai cái bánh bao siêu bự mà hắn đã bao nhiêu lần mong ước.Hệ thống không để mình giết hai nàng cũng đúng, hai nàng chết đi thì phí phạm quá, huống chi còn là hai cái thần thể.
Tối hôm ấy nàng còn bị trừng phạt nặng hơn Tử Mộng, đến tận sáng sớm hắn ta mới để yên cho nàng.Băng Thần ôm nàng nhẹ nhàng nói:
“Ta làm như thế này cũng vì bất đắc dĩ thôi.”
Tử Lan nhìn hắn ta khinh bỉ nói:
“Bất đắc dĩ, ngươi nói ra ngươi có tin được không?”