Thú Tu Thành Thần

Chương 776: Chương 776: Hi sinh




“Thình, thịch “

Không hiểu sao nhưng bỗng nhiên tim Băng Thần đập nhanh hơn hẳn, trong người cũng trở nên bức bối cực kỳ, sống lưng thì lạnh buốt báo hiệu cho một nguy hiểm có thể gây nguy hại cho tính mạng của hắn ta đang tới rất gần.

Băng Thần thần thức mau chóng tỏa ra khắp nơi nhưng thực sự thì hắn ta không cảm nhận được gì cả, điều này đồng nghĩ với không có nguy hiểm gì cả nhưng Băng Thần chắc chắn phải có nguy hiểm thì mới có cảm giác như thế này.

Nhưng rất nhanh chóng biến cố liền xảy đến, Băng Thần cảm nhận được một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ chuẩn bị giáng lâm xuống chốn này, nắm chặt lấy tay của Hạng Vũ hắn lôi nàng đi vào bên trong Hoàng Kim giới chỉ.

“Ầm”

Chỉ một giây sau đó nơi hắn cùng nàng đứng trở thành bình địa, Băng Thần vẫn nhìn được ngoại giới nhưng không khỏi giật mình, mấy người này tu vi quá cao không phải hắn ta có thể đụng chạm được, Hạng Lâm bảo vệ hai mẹ con Hạ Lan và Hạng Nam thế nên hai người vẫn khỏe.

Nhưng họ khỏe không có nghĩa người bảo vệ họ cũng khỏe, Hạng Lâm khóe miệng máu tươi vẫn đang chảy ra, ánh mắt hắn nhìn thẳng lên bầu trời vẻ mặt cực độ tức giận, Băng Thần cũng xem xét hai người kia nhưng ngay sau đó hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Tính danh: Cổ Xích

Thực lực: Viễn Cổ Nhất Trọng Thiên

Huyết mạch: Thiên Long Xích Huyết ( Thế Thần huyết mạch)

Thể chất: Thiên Long Xích Thể ( Thế Thần thể chất)

Đẳng cấp: 131

Lực lượng: 5100

Tốc độ: 2050

Trí lực: 29

Thiên phú: 90

Hồn lực: 261

Pháp lực: 510

Nguyên tố: Hỏa

Độ thiện cảm: 60 (Bình thường)

Tuổi thọ: 300 tỷ

Danh hào: Viễn cổ ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Hư Vô trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)

Tính danh: Sử Thiên

Thực lực: Viễn Cổ Nhất Trọng Thiên

Huyết mạch: Xích Long Huyết ( Viễn cổ huyết mạch)

Thể chất: Xích Long Thể ( Viễn cổ thể chất)

Đẳng cấp: 131

Lực lượng: 5000

Tốc độ: 1900

Trí lực: 26

Thiên phú: 90

Hồn lực: 230

Pháp lực: 490

Nguyên tố: Kim

Độ thiện cảm: 60 (Bình thường)

Tuổi thọ: 300 tỷ

Danh hào: Viễn Cổ ( Viễn siêu thường nhân áp chế từ Hư Vô trở xuống người một cách mạnh mẽ, huyết mạch càng cao áp lực càng giảm.)

Lúc này Hạng Vũ đi vào bên trong giới chỉ đã lấy lại tinh thần, nàng lo lắng hỏi Băng Thần:

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Băng Thần cánh tay khẽ phất, mắt của nàng đã có thể nhìn ra thế giới bên ngoài giống hắn ta, xem đến quang cảnh tan hoang phía bên ngoài thì không khỏi giật mình, đến khi nhìn thấy cha mẹ mình cũng em trai đang ở dưới bảo bọc của cha mình nàng nước mắt suýt rơi.

Tuy không thấy được tu vi của hai người trên kia giống như Băng Thần nhưng nàng lại có thể cảm nhận được rằng hai người này rất mạnh, mỗi người đều có thể chiến đấu sòng phẳng với cha mình, nàng quay qua hỏi Băng Thần:

“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Băng Thần cắn răng suy nghĩ rồi nói:

“Cuộc chiến này chúng ta không thể tham gia nhưng nếu cha ngươi cùng hai người kia bắt đầu chiến đấu ta có thể nhân cơ hội bọn họ lo chiến đấu cứu lấy mẹ với em trai của ngươi thôi, còn cha ngươi thì phải xem xem có ai đến hỗ trợ hay không, nếu không có ai đến hỗ trợ thì cuộc chiến này quá mức căng thẳng rồi.”

Hạng Vũ bật khóc nói:

“Sao có thể bỗng nhiên xảy ra chuyện như thế này cơ chứ.”

Băng Thần cắn răng nói:

“Chúng ta bây giờ chỉ có thể đợi thôi, nàng yên tâm ta sẽ làm hết mức có thể.”

Hạng Vũ cùng hắn sau đó ánh mắt chăm chăm nhìn về phía chiến trường, ba người kia vẫn chưa giao chiến, Hạng Lâm tỏ ra bình tĩnh trầm giọng nói:

“Hai vị cớ gì lại tấn công Hạng gia?”

Cố Xính tức giận nói:

“Từ khi ngươi tiết lộ chuyện tình cảm của hai chúng ta đã quá khó sống rồi, ngươi có biết chỉ một chút tiền ngươi lấy được từ bán thông tin nhưng hại chúng ta rất thảm hay không?”

Hạng Lâm cuối cùng cũng nhớ ra nhưng hai người kia đến trả thù cũng đúng thôi, thế giới này vẫn chưa thoáng chuyện giới tính thứ ba cho lắm, bây giờ hai vị Viễn Cổ cấp cao thủ yêu nhau sai đó rò rỉ thông tin thông qua bàn tay của ông trùm thông tin Hạng gia thì hỏi sao họ không tức.

Sử Thiên ánh mắt đầy vẻ căm hận nói:

“Sử gia và Cố giã đã phải chịu bao nhiêu thứ ngươi có biết không?”

Hạng Lâm không biết nói gì cho phải bởi hắn đã xác định từ khi Hạng gia làm việc này thì sẽ nhận trả thù từ người khác rồi, nhưng hắn không thể ngờ đối phương lại ra tay ác như thế, bọn họ làm như thế này thì có khác nào hủy luôn cả tương lai của gia tộc bọn họ.

Sử Thiên nhìn Hạng Lâm sắc mặt khó xem cười nói:

“Ngươi đang thắc mắc tại sao chúng ta không màng đến Sử gia và Cổ gia chứ gì.”

Hạng Lâm không nói gì xem như đồng ý, Sử Thiên cười nói:

“Đám người trong gia tộc dám cười nhạo ta thế nên ta xử lý hết bọn chúng rồi, một đám hỗn láo đáng chết, bây giờ ta cùng Cổ Xích đã không còn gì lưu luyện ngoài chuyện giết chết ngươi kẻ đã mang tai họa đến cho chúng ta.”

Hạng Lâm đã biết rằng hai kẻ này hoàn toàn mất trí rồi nhưng hắn vẫn thử hỏi:

“ Thế các ngươi có thể tha cho người thân của ta, bọn họ không liên quan gì đến trận chiến của chúng ta cả.”

Sử Thiên cười nói:

“Ta không quan tâm nhưng trước khi giết ngươi ta chắc chắn sẽ không làm cho họ tổn thương, nói thẳng ra nếu người thắng thì ngươi giết hai chúng ta, nếu không thua thì chúng ta giết ngươi sau đó sẽ giết bọn họ.”

Hạng Lâm quay xuống nhìn bất tỉnh Hạng Nam và đang hoảng sợ Hạ Lan cắn răng nói:

“Ngươi mang con đi trước, ta cản hai bọn họ lại, các ngươi bây giờ ở lại thì ta chiến đấu sẽ chỉ càng thêm bất lợi thôi.”

Hạ Lan ôm lấy Hạng Nam thất tha thất thểu đi nhanh về hướng bìa rừng, nàng tuy bên ngoài có vẻ không bị gì nhưng thực ra lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương cực nặng, nếu không được cứu thì nàng ta sớm muộn gì cũng chết.

Đi được vài bước nàng bỗng ói ra một ngụm máu Sử Thiên ngay lúc này nháy mắt với Cố Xích, hai chưởng tung ra một cách bất ngờ, trong nháy mắt đó Băng Thần đi ra khỏi không gian của Kim Long Giới Chỉ, hắn ta biết được thời cơ đã tới.

Hạng Lâm thì chỉ quan tâm tới hai đòn tấn công bất ngờ kia đang hướng thẳng tới vợ cùng con mình, hai đòn náy quá bất ngờ cùng quá hiểm, hắn nhanh tay xuất chiêu đỡ lấy một đòn, còn một đòn thì dùng chính thân thể của mình ra đỡ.

Nhưng khi hắn đang bay trên không trung thì đã thấy Băng Thần chạm tới Hạ Lan và Hạng Nam sau đó biến mất, dù đã trọng thương nhưng Hạng Lâm khóe môi bỗng nở nụ cười, đáp đất cách đó gần mười dặm nhưng vẻ mặt hắn không thể hiện chút đau đớn,.

Vừa chạm đất thì hắn ta nhanh chóng bay lên.

“Sọt”

Nhưng khi người hắn ta chỉ vừa kịp nhấc lên thì phía đằng sau hắn ta xuất hiện một người dùng kiếm đâm xuyên thân thể của hắn ta, Băng Thần cùng Hạng Vũ thấy cảnh này thì giật bắn người, Hạng Vũ tuyệt vọng hét lên:

“Cha “

Băng Thần vội vàng ôm chặt lấy nàng, Hạng Lâm dường như nghe thấy tiếng gào thét của con gái, miệng hắn thì thào:

“Cứu lấy mẹ và em, thay ta chăm sóc họ.”

Cũng lúc này hai người kia lao tới với vũ khí trong tay nhưng Hạng Lâm không chút nào quan tâm, tay hắn đã nắm chặt tay kẻ đâm hắn từ khi nào, khóe miệng nở nụ cười gằn nói:

“Nếu đã muốn chết thì cùng chết.”

Sử Thiên hét to:

“Mau tránh đi hắn ta muốn tự bạo.”

Nhưng Hạng Lâm làm sao để bọn họ đi dễ dàng như thế, một trận pháp được hắn thì triển khiến cho mấy người kia vẻ mặt hiện lên sự tuyệt vọng, cùng đẳng cấp nhưng nếu một người tự bạo thì chắc chắn họ sẽ phải chôn cùng.

Cổ Xích hét lên:

“Hạng Lâm ngươi điên rồi, phá tan linh hồn thì sẽ mãi mãi không được siêu sinh ngươi không biết sao?”

Đáp lại họ chỉ là nụ cười rợn người của Hạng Lâm.

“Uỳnh”

Trong một hồi lâu Băng Thần không thấy gì nữa, Hạng Vũ khóc nức nở không thể ngừng lại được, lúc khỏi bụi tan đi thì nơi vừa rồi diễn ra trận chiến chỉ còn là một hố đen không lồ chẳng có chút dấu hiệu nào của sự sống cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.