Đi vào trong Băng Thần lập tức phân phó:
“Đặt nàng nằm trên giường cho thoải mái sau đó tìm chút thuốc bổ để nàng bồi dưỡng thân thể, ta mới chỉ chữa lành bên trong cho nàng chứ chưa bổ sung những thứ khác, với lại lúc nãy dù bị thương nhưng nàng vẫn quá gắng sức nên có lẽ dù chữa lành hết thì vẫn phải đợi một thời gian thì mới có thể tỉnh lại được.”
Nói xong hắn từ trong giới chỉ lấy ra một ít đan dược đút cho nàng, dù cho dược thiện có tốt nhưng Hạ Lan bây giờ không thế tự ăn được, đan dược thì khác có thể khiến nàng nuốt được dễ dàng, quay qua hai chị em Hạng gia hắn hỏi lại:
“ Các ngươi đã xác định chắc chắn chưa?”
Hai người hơi do dự một chút nhưng cuối cùng họ cũng gật đầu xác nhận, phương pháp xóa trí nhớ không nên sử dụng nguyên khí thế nên thay vào đó Băng Thần sử dụng pháp lực.
Trận pháp mở ra khiến cho không gian xung quanh trở nên sáng rực rỡ, tay của Băng Thần liên tục bóp ấn quyết miệng thì lẩm nhẩm, không lâu sau đó Hạ Lan bay lên không trung, từ trận pháp muôn vàn ánh sáng hội tụ nhập vào thân thể của nàng sau đó biến mất.
Ánh sáng của trận pháp chỉ còn le lói một chút thì Băng Thần lên tiếng:
“Chuẩn bị đỡ lấy nàng.”
Hạng Vũ nhanh chóng đưa tay ra, Băng Thần cắt đứt liên kết với trận pháp ngay sau đó, Hạ Lan chầm chậm rơi xuống nhưng đã có Hạng Vũ sẵn sáng đỡ, còn về phần Băng Thần thì hắn phải lo thở cái đã.
Trên mặt của hai chị em nhà họ Hạng tràn ngập vẻ phức tạp vì họ không biết chuyện này có hoàn toàn đúng hay không nữa.
Trịnh Thúy Di nhìn hai người hỏi:
“Có thể nói cho ta rốt cuộc Băng Thần ngoài chữa bệnh còn làm gì Lan a di, ta không tin chỉ chữa thương mà phải hỏi rằng hai tỷ đệ các ngươi đã chắc chưa.”
Băng Thần nhìn thẳng nàng rồi nhẹ giọng nói:
“Nói cho ngươi cũng không có vấn đề, với lại cũng cần ngươi giúp chúng ta một chút.”
Trịnh Thúy Di nhìn hắn rồi hỏi:
“Ngươi nói đi.”
Băng Thần cười nói:
“Thực ra Lan bá mẫu đã bị thương tổn thần thức cùng cả chấn động vật lý khá nặng, điều này khiến cho nàng chắc chắn sẽ mất trí nhớ, chỉ có hai khả năng sau khi chữa trị, một là để nàng chậm rãi nhớ lại hai là dứt điểm khiến nàng không nhớ được nữa.”
Trịnh Thúy Di nhíu mày nói:
“Rồi sao nữa?”
Băng Thần thở dài nói:
“Qua quá trình thương thảo thì hai người bọn họ cùng ta đã quyết định xóa hết ký ức của nàng để nàng khỏi phải đau khổ, đồng thời tạo ra một số ký ức giả để nàng có một cuộc sống mới.”
Trịnh Thúy Di lắc đầu nói:
“Làm như thế có thật sự tốt hay không?”
Băng Thần nhìn nàng rồi chậm rãi giảng giải:
“Thứ nhất ta có thể thay đổi để nàng khác với bây giờ, thông qua đó sẽ ít người nhận ra nàng, những kẻ chủ mưu hại Hạng gia cũng không thể tìm nàng, ngươi nghĩ nếu nàng còn trí nhớ thì nàng sẽ để yên?”
Trịnh Thúy Di đã hiểu nàng gật đầu hỏi:
“Thế ngươi cần ta giúp gì?”
Băng Thần nhẹ giọng nói:
“Ngươi giúp ta chọn một biệt viện khép kín, trong đó ta sẽ cho nàng tu luyện một loại công pháp khiến nàng thay đổi vẻ ngoài mà cụ thể là trở thành trẻ hơn, nếu có thể ngươi hủy hết thông tin trước kia của nàng.”
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
“Chuyện này sẽ dễ thôi.”
Bỗng nhiên khi nàng vừa dứt câu thì một người hầu đi vào, thấy Hạng Vũ và Hạng Nam thì nàng ta ngập ngừng như kiểu muốn nói gì nhưng lại thôi, Trịnh Thúy Di tinh ý đi ra ngoài và Băng Thần cũng đi theo.
Ra ngoài phòng đóng cửa lại thì người hầu kia vẫn liếc Băng Thần không dám nói, Trịnh Thúy Di thấy thế mới nói:
“Ngươi cứ nói không cần quan tâm hắn ta.”
Người hầu lúc này mới ấp úng nói:
“Hạ gia đã bị người ta giết sạch rồi, tổng cộng 1230 người không ai sống sót cả.”
“Rầm”
Vừa đi ra Hạng Vũ nghe thấy tin này thì ngất luôn, Băng Thần vội chạy tới bế nàng lên sau đó mang đặt nàng lên giường, Hạng Nam níu vai áo của Băng Thần lại nói:
“Huynh có thể xóa luôn ký ức của chị ta có được hay không?”
Băng Thần nhìn vẻ mặt xanh xao của Hạng Nam chậm rãi lắc đầu nói:
“Ta xóa ký ức của mẹ ngươi bởi ta có thể thay đổi vẻ ngoài của nàng, còn chị ngươi thì đã trẻ sẵn ta không biết thay đổi kiểu gì, với lại ta tin nàng đủ mạnh mẽ để sống tốt.”
Hạng Nam không có gượng ép Băng Thần, Trịnh Thúy Di thì phân phó cho ngươi hầu xong thì mới quay lại phòng, thấy Băng Thần đang chăm sóc cho Hạng Vũ thì lo lắng hỏi:
“Nàng có sao không?”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Ngươi cứ yên tâm nàng không sao đâu, chỉ do quá sốc nên nàng mới ngất thôi, nghỉ ngơi một hồi thì có thể tỉnh lại ngay.”
Trịnh Thúy Di gật đầu nói:
“Trong khuân khổ Trịnh gia có một toàn biệt viện lâu đời, tuy nhiên nếu ở thì vẫn rất tốt, nếu cần gì thì các ngươi có thể thông báo cho người hầu, một chút nữa ta sẽ cho người đưa các nàng tới đó.”
Băng Thần gật gù nói:
“Một thời gian nữa ta sẽ để cho Hạ Lan a di đi vào trong Tân Sinh, Hạng Nam và Hạng Vũ cũng sẽ ở trong Tân Sinh 24 / 24 để đảm bảo an toàn cá nhân, chính vì thế tòa biệt viện này cũng không cần qua tốt đâu.”
Trịnh Thúy Di nhìn Băng Thần ánh mắt sáng lên nói:
“Ngươi chính là ngươi mang cái chức nghiệp cấm kỵ kia?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta không có gì phải chối cả, với lại ta tin tưởng ngươi sẽ không gây bất lợi cho ta.”
Trịnh Thúy Di né tránh ánh mắt của Băng Thần bởi nhìn vào đó nàng có cảm giác như mình đã cùng hắn yêu nhau từ lâu rồi vậy, chỉ có điều hắn nhớ còn mình thì mất trí nhớ, lắc nhẹ đầu nàng nói:
“Ngươi cùng ta đi ra ngoài, chúng ta có chuyện cần thương lượng rõ ràng.”
Băng Thần cùng nàng đi ra ngoài, hai người đi đến phòng riêng của Trịnh Thúy Di, đóng lại của phòng nàng liền nói:
“Thứ nhất ta biết ngươi có chức nghiệp kia thì ngươi luôn gặp nguy hiểm thế nhưng ta cần ngươi ít nhất cung cấp thứ bùa giúp tăng tỷ lệ rớt đồ.”
Băng Thần gật đầu thản nhiên nói:
“Đồng ý, tất nhiên ta cũng đã có cách che giấu rồi, chỉ cần ngươi diễn sâu một chút thì ta sẽ không lộ ra, còn vấn đề gì ngươi nói ra luôn đi.”
Trịnh Thúy Di nhìn thẳng hắn chăm chú nói:
“Ta không biết làm sao nhưng ta phải nói cho ngươi biết rằng ta đã có vị hôn phu rồi, thế nên chuyện ngươi tiếp cận ta thì dù ngươi có thật sự khiến ta thích ngươi, nhưng vì lợi ích của Trịnh gia ta cũng sẽ lấy hắn.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng có vị hôn phu ra cũng biết nhưng nàng có biết kẻ thù của Hạng gia là ai không?”
Trịnh Thúy Di lắc đầu nói:
“Hai truyện này rõ ràng không liên quan đến nhau.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Hôn phu của nàng là Tam vương tử con trai của Vương Khang hoàng đế, còn người diệt đi Hạng gia cũng chính là do hoàng đế Vương Khang cử tới.”
Trịnh Thúy Di sắc mắt soát trắng, nàng lắc đầu nói:
“Không thể nào có chuyện như thế được.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Chuyện này đã được chính người tiêu diệt Hạng gia xác nhận, thậm chí hắn còn sử dụng Vạn Tiễn Liên Hoa, thứ này chắc với thân phận của nàng không thể nào không biết, nếu nàng còn định cưới Tam Vương tử thì nên tuyệt giao với chị em của Hạng gia sớm thì hơn.”
Băng Thần ngồi xuống ghế nhàn nhã nói:
“Hạng Vũ còn quá sốc nên chưa kịp nghĩ tới chuyện này, ta nghĩ khi nàng tỉnh lại sẽ ngay lập tức nhớ đến chuyện này sau đó dần dần xa lánh ngươi, dù sao ngươi sớm muộn cũng là người của Vương gia và là kẻ thù không đội trời chung của nàng.”
Trịnh Thúy Di cả người mất hết sức lực, nàng không thể tin được tình cảnh của mình lại éo le như thế, bây giờ nàng phải chọn lựa giữa bằng hữu của mình cùng gia tộc phồn vinh, nàng cùng Hạng Vũ đã bên nhau từ khi còn bé xíu tới giờ nhưng gia tộc lại nuôi lớn nàng.
Băng Thần đứng lên đi lại gần nàng vẻ mặt tươi cười nói:
“Làm nam nhân sao ta có thể để nàng rơi vào tình cảnh khó khăn như thế, để ta giúp nàng đưa ra sự lựa chọn.”
Trịnh Thúy Di ngẩng mặt lên nhìn hắn nói:
“Ngươi thì giúp được gì cho ta?”
Nhưng khi nàng nhìn thì thấy một đôi mắt xanh thẫm, theo bản năng nàng biết Băng Thần dùng đồng thuật thế nhưng khi muốn né tránh thì đã quá trễ rồi
Sau đó rất nhiều quang cảnh hiện lên trong đầu nàng, chỉ trong thời gian ngắn nhưng nàng dường như đã trải qua hết cả một kiếp người, những gì Băng Thần sử dụng chính là hình ảnh kiếp trước của hai người.
Ý thức của càng hoàn toàn biến mất, chẳng biết đến bao giờ thì nàng giật mình tỉnh dậy nhưng khác với mọi khi thì nàng không chỉ nằm trên giường mà còn có Băng Thần đã ôm nàng, chưa kể phía dưới đau nhức khiến nàng ngay lập tức nhận ra rằng có chuyện gì xảy ra.
Nàng thò hay sang cái tủ bên cạnh vớ lấy con dao ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng Băng Thần, tuốt dao ra khỏi vỏ thì ánh mắt nàng trở nên lăng lệ chuẩn bị đâm xuống, nhưng bỗng nhiên những ký ức về những gì nàng trải qua trong ảo cảnh khiến nàng không xuống ta y được.
Sau một hồi do dự nàng lại đặt con dao lại chỗ cũ, khi quay mặt lại thì đã thấy Băng Thần nhìn chằm chằm mình, khóe môi hắn khẽ nhích rồi cười nói:
“Nàng vẫn như thế luôn nhân từ và do dự với cả những kẻ đã hại mình.”
Trịnh Thúy Di bật khóc, Băng Thần kéo nàng vào lòng mình sau đó ngay lập tức tra khóa vào ổ, đang khóc Trịnh Thúy Di không khóc nổi nữa, nàng dùng tay của mình đánh liên tục vào ngực của Băng Thần miệng hét to:
“Ngươi buông ta ra.”
Băng Thần chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục nhấm nháp nàng từng chút một, thân thể liên tục gia tốc khiến cho Trịnh Thúy Di không thấy nổi mặt trời, cuối cùng nàng mất đi lý trí mà phối hợp nhiệt tình với hắn.
Mây mưa xong xuôi tuy thân thể mệt mỏi nhưng Trịnh Thúy Di vẫn gằn từng chữ nói:
“Ngươi phải giải thích rõ ràng nếu không ta liều mạng với ngươi.”