Thú Tu Thành Thần

Chương 269: Chương 269: Nhân tâm




Trên bàn họp của Nữ Vương Cung một người báo cáo:

“Hồng tỷ Băng Thần đã mua rất nhiều biệt thự trong khu vục phía nam của thành phố, lúc này số người thoát ra ngoài bang hội theo hắn vẫn chỉ là thuộc hạ trực tiếp của hắn ta.Nhưng có vẻ Băng Thần không muốn nhận thêm người, có điều tất cả đều là ưu tú thành viên có kỹ năng tốt trang bị đầy đủ. “

Thiểm Hồng nhìn lên đồng hồ, thời gian không còn nhiều nữa, nàng làm gì đó hoặc không bao giờ, đứng dậy đi thẳng lên trên đỉnh của Nữ Thần Tháp nơi bài vị của các đời người dẫn dắt Nữ Vương Cung ở đấy.

Thắp một nén nhang nàng, quỳ xuống khấu đầu rồi đi thẳng ra ngoài, vốn nghĩ một ngày mình cũng sẽ được đầy người kính trọng, nhưng khi ngày này đến thì mọi chuyện có vẻ không đơn giản như thế.

Phi thuyền lao vun vút tới biệt thự của Băng Thần, đang chống cằm Băng Thần không tự chủ nở một nụ cười, mấy người nữ nhân nhìn nhau không hiểu tại sao thì ngay sau đó tiếng phi thuyền hạ xuống gần đó.

“Đi ra mở cửa đi Oanh Oanh.”

Băng Thần bỗng nhiên quay qua Quân Oanh Oanh bảo nàng, hai phút sau Thiểm Hồng cùng các trưởng lão đi vào, nàng ngồi xuống đối diện Băng Thần rồi nói thẳng:

“Ngươi còn Tiểu Vũ quay lại Nữ Vương Cung điều kiện cứ thoải mái nói.”

Băng Thần cười nói:

“Tiền bạc ta quá dư, trang bị ta càng không thiếu bỗng nhiên bảo ta phải quay lại Nữ Vương Cung chíu khổ chắc ta bị điên nặng rồi. “

Thiểm Hồng cắn răng nói:

“Ta sẽ giang cấp hết toàn bộ lãnh đạo của Nữ Vương Cung hiện tại.”

Băng Thần nhíu mày nói:

“Thiểm Hồng tiến bối hình như ngươi vẫn chưa hiểu vấn đề thì phải, nói tóm tắt nhé ta không cần bất cứ thứ gì của Nữ Vương Cung còn ta lại cho các người không ít, bọn họ đắc tội bọn ta bị giáng cấp còn các ngươi thì sao, hội trưởng, hội phó đương thời còn bị các ngươi xoay vòng vòng, ta chỉ là một người chơi, các ngươi như thế rồi ai dám chơi.”

Hắn mỉm cười nói:

“Ta tạo một công hội mới thì liền đứng tại vị trí cao nhất, cao tầng cũng do nữ nhân của ta nắm giữ quyền lực, phía dưới thì có các thuộc hạ tài ba nghe lời tuyệt đối.Trải qua chuyện vừa rồi thì chỉ có nắm giữ tuyệt đối quyền lực mới có thể khiến ta yên tâm, xin lỗi các vị mời về cho.”

Thiểm Hồng nhíu mày hỏi:

“Quyền lực tuyệt đối ở Nữ Vương Cung theo ngươi là ai.”

Băng Thần nhấp một ngụm nước rồi thản nhiên nói:

“Không phải đám thái thượng trưởng lão các ngươi hay sao?”

Thiểm Hồng cười khổ nói:

“Thế ngươi muốn nói quyền lực tuyệt đối là khi không còn ai cao hơn, có vẻ ngươi nghĩ nhiều đây là truyền thống của một công hội, nếu không người trẻ tuổi sai ai sẽ can ngăn, đổi điều kiện đi.”

Băng Thần lắc đầu đứng lên nói thẳng:

“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu ta không có thời gian lãng phí với các người, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta có hạn mời về cho, ngày mai chúng ta phải lập công hội, rất nhiều truyện sẽ phải làm.”

Hắn nhìn thẳng Thiểm Hồng nói:

“Thời đại của các ngươi qua rồi nếu thích giữ lấy nó như thế thì xin lỗi ta không rảnh, cũng không có tinh lực đế chơi trò đấu trí với các ngươi, một là các ngươi nắm quyền, hai là chúng ta điều hành không có sự lựa chọn thứ hai đâu.”

Dứt lời thì hắn ta đã khuất sau dãy hành lang, rõ ràng hắn ta thật sự muốn đi nghỉ chứ không phải làm trò với bọn họ, các nàng không ai đi cả, thời gian thì cứ thế trôi qua, những nơi khác trên bàn họp mọi người đã bắt đầu ăn mừng sự sụp đổ của Nữ Vương Cung.

Không khí tại phòng khách biệt thự của Băng Thần có thể nói là cực kỳ nặng nề, mỗi hơi thở đều khiến ngươi ta phải hết sức, một người nữ nhân phía đằng sau tiến nên vỗ vai Thiểm Hồng nói:

“Hồng tỷ sai thì phải chịu, thời thế thay đổi rồi ta cũng rất mệt mỏi có lẽ chúng ta già thật rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi thì hơn.”

Thiểm Hồng cười khổ nhìn qua đối diện Khang Tiểu Vũ nói:

“Tiểu Vũ không ngờ có ngày này phải không, gọi tiểu tử kia ra đi nói với hắn Nữ Vương Cùng từ ngày sau là của các ngươi, toàn bộ quyền lực của Nữ Vương Cung tùy các ngươi phân phối, nhân sự tùy các ngươi lựa chọn, các thái thượng trưởng lão sẽ về tầng cao nhất của Nữ Thần tháp chỉ giữ nhiệm vụ bảo vệ Nữ Vương Cung.”

Khang Tiểu Vũ nhíu mày cười khổ nói:

“Các ngài tự nhiên khuấy đảo lên làm gì để rồi đi đến bước này.”

Thiểm Hồng cười khổ lắc đầu đi ra khỏi cửa nói:

“Đời ai biết trước được chữ ngờ, nhắn nhủ đến Băng Thần hãy có tiếp tục sáng tạo kỳ tích, ta cùng các thái thượng trưởng lão sẽ ở trên đỉnh tháp đảm bảo không còn can dự bất cứ chuyện lớn nhỏ gì nữa cũng sẽ không làm hắn khó chịu nữa.”

Băng Thần ngồi ở trong phòng mỉm cười, không ngờ các nàng lại thật sự chịu thua, hắn đả thông hình ảnh với một trưởng lão của Nữ Nhi Hồng, hắn mỉm cười nói:

“Ngươi làm tốt lắm thêm thắt rất hợp lý, một thời gian sau chịu khó chịu khổ chút sau đó ta sẽ lấy lý do ngươi có chuyển biến rất tốt cân nhắc ngươi lên vị trí phó hội trưởng .

Người trưởng lão này tên Phạm Hiểu Tình khi sự việc vừa xảy ra thì trong đám trưởng lão nàng là người duy nhất không tỏ thái độ với Băng Thần bởi ân huệ nàng nhận từ hắn quá lớn, sau khi việc vừa xảy ra khi đám ngươi Lương Hiểu Mạn, Liên Tinh đang còn xanh cả mặt thì nàng đã được Băng Thần giao phó chuyện quấy đảo vụ việc lên.

Không ngờ nàng ta còn khiến Liên Tình nói ra mấy vị trưởng lão, khi thông báo cho thái thượng trưởng lão thì thêm thắt đủ cả, khiến người nghe cảm thấy chẳng khác gì công hội sắp diệt vong, thế nên mới làm cho Thiểm Hồng gấp như thế.

“Nhân sinh như mộng, tất cả là diễn kỹ, nhân tài như thế phải cố gắng đề bạt mới được.”

Ai mà ngờ được trùm cuối sau tất cả mọi thứ lại là Băng Thần, hắn vốn không hề tìm thêm được tấm Kiên Bang Lệnh nào cả, còn biệt thự hắn ta cũng không mua bao nhiêu cả .Nói chung muốn đạt được mục đích thì cần có nhất định hi sinh.

Băng Thần mỉm cười nhìn về phía phi thuyền đang dần xa khinh bỉ:

“Các vị già rồi muốn chơi tâm kế với ta, không những phản dame mà còn gấp mười nhé, an tâm dưỡng lão đi.”

Nhân tâm khó dò nhưng dễ thao túng Băng Thần thì tuy chỉ biết chuyện khá trễ nhưng đã đưa ra phản ứng rất lớn, rất chính xác và hắn ta đã trở thành người thắng cuối cùng.

Khang Tiểu Vũ lúc này cũng đẩy cửa đi vào phòng nhìn hắn nói:

“Từ mai Thái thượng trưởng lão chức vị sẽ chỉ còn hư danh, tất cả quyền lực tuy ngươi phân phối.”

Băng Thần thở dài tuy lòng vui thấy mẹ nhưng vẫn cố tỏ ra buồn nói:

“Ta cùng không muốn mọi chuyện dến mức này đâu, không thể hiểu sao họ lại nghĩ như thế về ta.”

Khang Tiểu Vũ ngồi lên đồi hắn ôm chặt đầu hắn vào ngực mình an ủi:

“Ngươi đùng buồn nữa.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Yên tâm ta không buốn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.