Thú Tu Thành Thần

Chương 60: Chương 60: Tan rã trong không vui




Tùng Khánh nói:“ Vương triều của các người không rõ lý do tại sao mà Thiên Nguyên học viện xuất hiện thật lâu mà không bị tàn phai theo dòng thời gian. Mà vương triều của các ngươi thành lập không đến 5000 nghìn năm thì có lẽ không biết chuyện thì cũng đúng mà thôi.”

Tùng Khánh giải thích:“ Cứ mỗi năm nghìn năm thì lại diễn ra Hắc Vực chiến mà có lẽ vương triều của các người chắc cũng sẽ nhận được giấy báo sau một năm nữa mà thôi.Thiên Nguyên học viện là đại diện cho cái mảnh đại lục này phái ra nhân tài tranh phong với người của các đại lục khác nhằm củng cố địa vị.Chưa kể may mắn lọt vào mắt xanh của Môn phái hay học viện của Hắc Vực thì một bước lên trời không phải là nói quá.”

Mọi người đều há hộc mồm bởi vì lịch sử lâu nhất hơn hai nghìn năm Thủy Vân Quốc cũng không có một chút ghi chép nào về chuyện đại sự này.

Hoàng Vân quốc sứ giả hỏi:“ Hắc Vực đại lục thật sự mạnh như thế sao?”

Tùng Khánh nói:“ Ta cũng không rõ nhưng có một chuyện sẽ khiến các ngươi liên tưởng ra sự cường đại của nới đó.Đó chính là năm ngàn năm trước mảnh hoang vu đại lục này được Thiên Nguyên tổng viện chú ý tới phái ra một học viên tốt nghiệp ra tạo ra Thiên Nguyên học viện bây giờ.”

Tùng Khánh có chút tự hào nói:“ Đó chính là tổ sư của học viện cách đây hai năm trăm năm đã truyền chức viện trưởng cho học trò quay lại tổng viện làm giáo viên. Mà khi ngài ấy tới mảnh đại lục này ngài ấy đã là Võ Tôn Thập cấp và tuổi của ngài ấy là 200 các người đã hiểu chưa.”

Lôi Vân quốc sứ giả nói:“ Vậy tại sao ngài ấy lại quay về tổng viện?”

Tùng Khánh nói nhỏ:“ Nghe nói ngài ấy bị phạt nên mới tới mảnh đại lục này thành lập học viện đến khi đạt Vũ Đế ngũ trọng thì đạt tiêu chuẩn làm giáo viên của tổng viện lên được điều trở về.”

Nhạc lão có lẽ đã biết chuyện về sư tổ lên không lắm bất ngờ nhưng mấy người sứ giả thì hoàn toàn khác họ không thể tưởng tượng Vũ Đế ngũ trọng là cái gì.Bởi vì đơn giản người mạnh nhất đại lục cũng là sư phụ của Tùng Khánh và Nhạc Thiên Quân cũng chỉ là Vũ Tông cửu trọng cách Vũ Tôn còn rất xa huống chi Vũ Đế.

Kinh dị nhất là Vũ Đế tới nơi đó chỉ để làm một giáo viên thế thì ban giám hiệu còn viện phó viện trưởng còn đến mức độ nào nữa.Vũ Tướng cũng có thể khủng khiếp hơn là chỉ tồn tại trong truyền thuyết Vũ Thánh.

Tùng Khánh thâm trầm nói:“ Nếu mà thập quốc nhân tài không còn nữa thì học viện bắt buộc phải nhường vị trí cho người của tông môn thế.Nhưng nếu như người của tông môn lọt vào mắt xanh của Hắc Vực thì vị thế của tông môn và hoàng gia sẽ xuất hiện mất cân bằng.”

Tùng Khánh nói thẳng:“ Thập quốc nói chính xác ra chính là nơi cung cấp nhân tài co Thiên Nguyên tuy vài nghìn năm vẫn chưa ra một người xuất chúng nhưng mà trên thực tế đây là lãnh vực của Thiên Nguyên tổng viện. Nếu người nào đó của tông môn thành công được một tông môn chú ý thì phía sau bọn họ cái tông môn cũng sẽ thông qua họ mà cắm vào đại lục.Thế nhưng đây là điều mà tổng viện không muốn các người đã hiểu vấn đề chưa.”

Lôi Vân sứ giả hỏi tiếp:“ Nhưng đây là học viện tự đưa ra người lo gì chuyện người tông môn theo chỉ cần không cho bọn họ tham dự là được.”

Tùng Khánh nói:“ Đó là tại vì xưa kia sư tổ đã lở cá cược với người của Hỏa Vân đại lục cũng là viện trưởng của Thiên Nguyên tại nơi đó là sẽ thắng bọn họ trong đợt tranh tài này. Thế nhưng tiền đặt cược rất lớn mà quan trọng nhất vẫn là danh dự của ngài ấy thế lên dù gợi ra nguy cơ nhưng cũng phải gánh.”

Tùng Khánh thâm trầm nói:“ Đắc tội tổng viện có ngài ấy khiêng cho chúng ta thế nhưng đắc tội ngài ấy thì ta gặp chuyện không tốt mà thập quốc cũng có thể đổi triều đại.Còn việc ta nói ra các ngươi xem đúng cũng được mà không cũng chẳng sao ta mong các ngươi không rơi vào kết cục của các vương triều trước kia.”

Thủy quốc sứ giả nói:“ Thế nhưng tuyển người gấp gáp như thế này là có chuyện gì thưa viện trưởng?”

Tùng Khánh nói:“ Chúng ta trong hai năm phải bổ sung lại mười người Vũ Vương đã thế phải có kinh nghiệm chiến đấu cái đó thì học viện sẽ lo.Còn về độ tuổi thì tối đa ba mươi tuổi phải là Vũ Vương thì mới được tham gia Hắc Vực chiến mà tuyển ở tuổi 28 vì cho học viện hai năm đào tạo.Hai năm nữa cũng là thời gian diễn ra Hắc Vực chiến đã rõ chưa trong học viện có rất nhiều thiên tài nhưng bọn họ trưởng thành thì đã không kịp.Tính cả cháu gái của lão phu thì phải có ít nhất 9 người.”

Thủy Vân quốc sứ giả nói:“ Ta cần phải lập tức lấy truyền âm thạch thông báo cho hoàng thượng biết.”

Hỏa Vân quốc sứ giả nói:“ Ta cần phải đi về thông báo các vị xin cáo từ.”

Hoàng vân quốc sứ giả cũng lời nói tương tự sau đó lui ra ngoài

Sau đó đến Bạch Vân quốc sứ giả cũng dùng biện pháp đặc thù để truyền tin mà Huyết Vân quốc còn Kim Vân quốc,Mộc Vân quốc, Lôi Vân quốc,Hắc Vân quốc,Thổ Vân thì không có các loại đồ đạc đó.Chính vì thế họ không thể nào không tự mình không quản ngày đêm đi thông báo chuyện này cho hoàng đế của bọn họ biết về tầm quan trọng của việc lần này.

Tùng Khánh nói:“ Sư huynh ta có chuyện phải về học viện trước đến ngày khảo hạch gặp lại.”

Sau đó hắn ta biến mất trước mặt ba người không phải nói là hai người một thú vẫn đang sắc mặt căng thẳng vô cùng bởi vì chuyện này quá lớn.Mà lúc nào cũng có vẻ nhàn hạ Tùng Khánh gấp gáp như thế thì khiến Nhạc lão hoàn toàn hiểu rõ về chuyện này quan trong mức độ nào.

Thanh Phong hỏi:“ Nhạc thúc ngươi có thể nói cho ta biết vị sư tổ của ngài có thể không tính tình rất tốt sẽ không giận cho đánh méo đúng không.”

Nhạc lão suy ngẫm rồi nói:“ Ta có thể nói dối được không?”

Thanh Phong nói:“ Tùy ngài.”

Nhạc lão nói:“ Ngài ấy là một người tính tình hiền hòa vô cùng nếu thập quốc không ra sức ngài ấy cũng sẽ không trách chúng ta đâu.”

Thanh Phong nói:“ Cái này là ngài nói thật hay nói dối?”

Nhạc lão nói:“ Ta không nói dối chỉ là ta không nói thật.”

Hoàng Kim Hổ nói:“ Chắc là thúc không dám nói thật chứ gì? “

Nhạc lão đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lăng

Nhạc lão nói:“ Sư phụ ta có kể khi xưa có một kẻ nói xấu ngài ấy cách dặm nhưng không may đúng lúc ngài ấy đang thả ra thần thức cuối cùng vỗ người kia một phát chết luôn.”

Thanh Phong cười như khóc:“ Thế là ta biết tiền bối tính tình “ tốt “ mức nào rồi,thập quốc đến hồi lầm nguy.”

Nhạc lão cười nói:“ Yên tâm ngươi quên mất Thanh Vân quốc chúng ta có ta là đồ tôn của ngài ấy chưa kể còn có Băng Thần cái tiểu tử này hẳn sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

Thanh Phong thở ra một hơi:“ Có lẽ ta có chút bi quan lên quên mất ngài là đồ tôn của tiền bối.”

Nhạc lão cười nói:“ Ngươi lên tìm cách động viên Băng Thần hi vọng hắn ta thể hiện đủ để làm sư tổ vui là tốt nhất.Theo như tính cách được sự phụ ta miêu ta thì sư tổ rất có thể trực tiếp quan sát khảo hạch nếu mà hắn ta thể hiện tốt ở đây thì Thanh Vân cũng một bước lên thuyền.”

Thanh Phong nói:“ Dù hắn thể hiện tốt thì làm sao mà ngài ấy có thể biết?”

Thanh Phong bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng

Thanh Phong trên mặt đầy vẻ sợ hãi lắp bắp nói:“ Không lẽ ngài ấy sẽ tới.”

Nhạc Thiên Quân nói:“ Không phải có lẽ mà là chắc chắn,ngài ấy nhất ngôn cửu đỉnh dù là nói cách đây đến vài ngàn năm nhưng nói đến thì chắc chắn sẽ đến.”

Thanh Phong nói:“ Vậy thì ta phải chuẩn bị một chút còn Băng Thần khích lệ hắn chắc cũng sẽ không khó đâu.”

Thanh Phong thở dài rõ ràng đại yến nhưng cuối cùng lại tna ra trong không vui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.