Nhân tinh như Băng Thiên Hậu làm sao lại không nhận ra sơ sót, có điều Nhậm Thần Nữ ý tứ thể hiện ra rất rõ ràng rằng sẽ không tiết lộ. Trưởng bối như Băng Thiên Hậu nếu vẫn so đo thì có chút quá đáng, thế nên nàng cũng diễn trò cho đạt.
Đặt bình rượu mạnh xuống bàn nàng cười nói:
“Cô nương tới đây chắc cũng muốn thử chút rượu của quán chúng ta, rượu mạnh không hợp với nữ nhân chúng ta nên ta đổi thành rượu trái cây. Cô nương nếu không phiền thì đợi ta một chút, chúng ta vừa uống rượu vừa trò chuyện với nhau.”
Nhậm Thần Nữ ngửi được mùi rượu nồng nặc liền biết chai rượu trong tay của Họa Thiên Hậu chắc chắn có pha thêm Thần Tửu vào. Nàng ở trên Thượng Thần Chi Giới rất thích uống, chỉ là thân tu kiếm đạo cần phải lúc nào cũng ở trạng thái tỉnh táo.
Cha nàng đặc biệt cấm nàng uống rượu, bản thân nàng dù yêu thích nhưng một chút cũng không được nếm. Huống chi Thần Tửu cũng có dăm ba loại, những loại hảo hạng thì không phải khi nào nàng cũng thấy được.
Dạo gần đây được uống rượu Băng Thần ủ từ hồi còn ở Tân Sinh thì nàng ngược lại không thèm mấy. Thế nhưng bình rượu kia lại chứng tỏ vì mời chào Băng Thần thì không chỉ Băng Thiên Hậu trực tiếp ra tay, nàng ta còn chuẩn bị rất kỳ công.
Đưa tay với lấy ly rượu Băng Thần uống dở một phát cạn chén, nàng xoay nhẹ ly khẽ giọng:
“Rượu này tuy tốt nhưng so với rượu của Băng Thần ủ thì còn thua kém rất nhiều, huynh ấy đến quán rượu chỉ để say mỹ nhân còn rượu này khác gì nước lã.”
Băng Thiên Hậu nghe nàng ta nói rượu đặc chế từ Thần Nữ Đảo không ngon thì không vui. Tuy rằng bị pha loãng đi nhưng mùi vị tất nhiên cũng khó có loại phàm rượu nào có thể sánh bằng, nàng không tin phàm giới có rượu vượt qua được.
Không cần lấy thêm rượu nhẹ nàng ngồi xuống hít nhẹ một hơi mùi rượu rồi nói:
“Ngon hơn rượu quán chúng ta, cô nương đang chê rượu của chúng ta hay vì ghen nên nói bóng nói gió. Băng Thần say mỹ nhân cũng phải say cô nương trước mới phải, cô nương không cần phải ghen với ta làm gì, ngươi biết ta với hắn là không thể.”
Nhậm Thần Nữ lấy ra một bình rượu đặt trên bàn rồi nói:
“Ta không có nói dối ngươi làm gì, rượu này ngươi thư liền biết ta nói thật hay không, không nói gì chỉ tính đến mùi rượu thôi đã có chênh lệch không nhỏ rồi. Bây giờ trong nhà có việc, ta xin phép đi trước, hi vọng sai này đến đây còn có thể gặp lại được cô nương.”
Nàng đứng lên đi ra ngoài, vẻ mặt của nàng tràn đấy đắc ý, nói chuyện nàng chưa mấy khi trên cơ được mấy con cáo già như cha nàng và Băng Thiên Hậu. Thế nhưng hôm nay rõ ràng Băng Thiên Hậu đã chịu lép vế trước nàng, chuyện này nếu có thể khoe khoang đã phải biết.
Tuy nhiên chuyện hôm nay nàng cũng chỉ có thể nói cho Hạ Y thôi, thậm chí nói hay không cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng. Với lại cho dù không nói cho Hạ Y thì nàng dùng để tự sướng thì cũng đủ vui vẻ rồi, trong cùng thế hệ ai có thể làm được như nàng.
Đi ra cửa thì nàng hơi dừng lại hảo tâm nhắc nhở:
“Đối với Băng Thần thì không gì là không thể, thế nên cô nương cũng nên cẩn thận nếu không dính vào là dứt ra không được đâu. “
Băng Thiên Hậu một ngụm rượu khẽ đặt ly trên bàn nheo mày:
“Ta đây nói được làm được cô nương không phải lo lắng, nếu ngươi sợ vậy sao không kêu công tử về nhà luôn cho rồi. Băng Thần công tử đẹp như thế ra ngoài hái hoa trồng liễu gần như là điều không thể tránh khỏi, ngươi lại bảo ta nói sai đi.”
Nhậm Thần Nữ lắc đầu khẽ giọng:
“Cô nương vẫn luôn hiểu nhầm ý của ta, thực ra ta chỉ có ý tốt nên nhắc nhở thôi, còn cô nương thì toàn hiểu nhầm ta. “
Băng Thiên Hậu là một người cực kỳ cứng đầu, nói không có bằng chúng thì nàng không bao giờ tin tưởng. Trong môn phái ai nói không có bằng chứng rõ ràng thì nếu là người nàng tin còn đỡ, người lời nói không đủ trọng lượng nàng liền phải xác minh lại.
Nhậm Thần Nữ dù tuổi đã gần một ngàn thế nhưng trong mặt một người vài trăm vạn tuổi như nàng thì vẫn như đưa bé sơ sinh. Lời nói của một tiểu bối mang đầy vẻ ghen tuông, châm chọc thì làm sao nàng có thể tin tưởng được.
Nhậm Thần Nữ cũng cần mang quyển trục chức nghiệp Tiên Tri Sát Thủ cho Hạ Y rồi còn di chuyển sang Đế Vương Tinh. Ngồi ở đây tán dọc với Băng Thiên Hậu thì chẳng được cái tích sự gì ngoài việc nàng tự sướng một tý.
Nàng tung luôn đòn sát thủ rồi rời đi không chút do dự:
“Vị trưởng bối nhìn giống cô nương có một vị đại đệ tử, ta đang lo lắng có khi nào chưa trở về quê hương nàng ta sẽ mang cho trưởng bối kia vài đứa cháu không. Nàng ta trước đó chỉ thích nữ nhân nhưng giờ thì quả thất không thể chịu được trước mặt Băng Thần.”
Băng Thiên Hậu nghe xong liền trợn mắt, nàng khẽ xoa hai tai lỗ tai trắng trắng xinh xinh của mình đề phòng bản thân nghe nhầm. Thế nhưng âm thanh xung quanh nàng vẫn vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ nhậm thần nữ dám lừa nàng sao.
Không
Nhậm Thần Nữ còn chưa có cái gan đó, nhất là khi nàng có thể xác minh xem chuyện này thật hay không. Còn nếu thật thì chỉ vài ngày thôi Băng Thần đã vặn thẳng Tần Huyền Trân, thậm chí còn thân thiết đến mức trao thân cho tiểu tử kia thì cũng thật vô lý.
Bỗng nàng nhớ lại lần cuối Tần Huyền Trân thông báo cho nàng thông tin, hình nàng có nói kế hoạch của các “ tỷ muội trong nhà “. Bây giờ mới để ý tới rằng đệ tử của nàng chừng nào lại trở nên thân thiện như thế, điều này rõ ràng vô cùng không ổn chút nào.
Tuy nàng muốn đưa Tần Huyền Trân cho Băng Thần thế nhưng không thể ở trong tình huống nàng không biết gì cả. Mở nắp chai rượu do Nhậm Thần Nữ để lại nàng rót ra lý khẽ nhấm nháp, rất nhanh chóng ớn lạnh bởi mùi rượu tuyệt hảo.
Một lý hai ly ba ly, bao nhiêu ưu phiền bất ngờ đều bị nàng ném ra sau đầu, thưởng thực hết chai rượu này rồi tính gì thì tính. Chai rượu được lồng thêm pháp trận thế nên tuy nhỏ nhưng lại chứa lượng rượu tương đương với ba bình rượu thông thường.
Nàng ánh mắt độc ác nên nhanh chóng nhìn ra, càng nhiều rượu ngon càng sung sướng, từng ly từng ly đi xuống dạ dày choáng hết đầu óc của nàng. Từng cơn gió thôi qua chuông gió rung rinh như khúc nhạc khiến tâm hồn người nhẹ nhõm.
Dâng ly rượu nàng cụng vài thành cửa sổ thầm thì:
“Kính thiên địa một chén.”
Trong lúc nàng đang say xưa thì Băng Thần cũng hoàn thành trận pháp ở trên một cánh đồng cỏ nằm trên một cao nguyên không bóng người. Ngồi ở giữa trận pháp hắn ta triệu hồi đi ra toàn bộ những món bảo vật mình có để tăng cường sức mạnh.
Thiên Thư, Thiên Phạt, Sát Thần Kiếm, Thanh Thủy Kiếm trong đó Phạt đã hợp thể cùng Sát Thần Kiếm do cùng chung thể loại sức mạnh. Thanh Thủy Kiếm cũng tiếp nhận Thiên do hai người có cùng chung trí hướng, hai người như hai tỷ muội trò chuyện cực kỳ hợp.
Trận pháp sáng lên Âm Dương Song Tu Thần Quyết mãnh liệt vận động, ở Tân Sinh thế giới các cô gái nghe được Băng Thần triệu hồi. Cảm giác quen thuộc không lẫn đi đâu được, Đế Thiên Lan nhòm ngó qua liền xác nhận được đúng là Băng Thần.
Nàng khẽ giọng thì thầm với mọi người:
“Băng Thần huynh ấy triệu hồi, những người tu vi cao quá đi qua sẽ bị Thiên Đạo cản trở, điều này khiến cho số lượng bị giảm. Với lại đi qua thì phải có tác dụng, tình hình cụ thể bên đó chúng ta không biết.
Cố Thủy Thần, Cố Thủy Vân hai tỷ muội, Hoàng Vy, Thủy Anh hai mẹ con chuẩn bị đi bốn người phù hợp nhất trong số các tỷ muội. Nếu còn có thể mang qua thêm được thì Thu Thiền và Thiên Ánh tỷ chuẩn bị.”
Hương Thiên Ánh lên tiếng:
“Băng Thần huynh ấy tu vi chắc chưa cao nên ở Hạ Vị vi diện, chúng ta xuyên qua hi sinh hết tu vi cũng được. Ngược lại ta muốn cùng hắn đồng hành một lần từ phàm nhân đi lên, mong ngươi thanh toàn cho tỷ. “
Mộng Phỉ và Mộng Thư cũng muốn đi vô cùng, Nhạc Thanh Thanh phải nhắc nhở các nàng trước mới không khiến các nàng lên tiếng. Tỷ muội trong nhà quá đông thế nên làm gì thì cũng phải có chút ý tứ.
Đế Thiên Lan khẽ huy động sức mạnh cả sáu người đều biến mất, còn tốt sấu ra sao không ai biết được. Thế nhưng làm đại tỷ thì nguyện vọng của tỷ muội trong nhà nàng nhất định phải tôn trọng hết mức có thể.
Cuối cùng trên đồng cả sáu cô gái xuất hiện, trên người không mảnh vải che thân, Thiên Đạo rõ ràng đã tước đi tất cả của các nàng. Tránh để người khác nhìn thấy thì lỗ vốn nên hắn mang các nàng đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ trước rồi tính gì rồi tính.