Lý Sư Sư nhìn về khoảng không rồi nói:
“Nào có bọn ta đâu có nói đến chuyện vu cáo công tử.”
Băng Thần vừa nghe hai nàng chối tội thì không khỏi xụ mặt xuống, hắn tức giận nói:
“Thế sao ta vừa hỏi các người liền nói là ta?”
Lý Liễu Liễu gỡ tay Băng Thần khỏi miệng mình cũng cười nói:
“Công tử ngươi khi lên tiếng thì chúng ta đã biết ngay đó là ngươi thế nên tính trêu đùa ngươi một chút thôi.”
Băng Thần cười không phải cười nói:
“Lý do nghe hết sức nhảm nhí như thế các ngươi cũng nghĩ ra được ư?”
Lý Sư Sư nắm chặt tay nói:
“Rồi sự thật sẽ xóa bỏ mọi sự nghi ngờ.”
Băng Thần biết hai người này muốn chối tội đến cùng thế nên chán nản nói:
“Hóa ra căn phòng này đã có người ở rồi, hai ngươi có thể cho ta biết có căn phòng nào chưa có người ở không?”
Lý Sư Sư nhìn hắn rồi nói:
“Căn phòng thứ 3 là của Tầm Yên cô cô ngươi không được ở, căn phòng thứ nhất của Phất Nữ cô cô ngươi cũng không được ở, chỉ có căn phòng thứ tư không có người ở thế nhưng lại chưa được dọn dẹp thì phải.”
Băng Thần đi xuống giường rồi nói:
“Hai người bớt tính kế ta, các ngươi có nghĩ nếu ép ta gia nhập nhưng sau đó ta trở thành kẻ phá hoại thì hậu quả sẽ như thế nào chưa, đừng cố gắng điều khiển những kẻ thông minh hơn mình quá nhiều.”
Lý Sư Sư và Lý Liễu Liễu tức giận cắn răng, đợi hắn đi xa Lý Sư Sư mới khổ sở nói:
“Chúng ta thật sự ngốc như thế sao?”
Lý Liễu Liễu ôm gối phụng phịu nói:
“Tỷ ngốc chứ ta không ngốc.”
Lý Sư Sư bình tĩnh lại rồi nói:
“Ngươi không ngốc thế thì ta càng không ngốc.”
Lúc này ở một tòa đại điện nguy nga, một trung nhiên nhân giống như đang phát điên lên vậy, những kẻ ở dưới thì quỳ rạp xuống đất sắc mặt tràn đầy sợ hãi, nhưng hắn ta đã như thế từ rất lâu rồi, đến lúc này hằn thở dài một hơi sau đó ngồi lại trên ngai vàng.
Hắn chống tay vào thành ghế nhỏ giọng hỏi:
“Bây giờ ai có thể giúp ta điều tra xem kẻ nào có gan dám đụng đến đồ vật của ta.”
Một trong những người bịt mặt ở dưới nói:
“Chuyên này xin ngài hãy giao cho con gái của ta, tài năng của con bé sẽ khiến đám người kia rung động, chỉ cần nó có thể thâm nhập vào căn nhà kia thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí nếu đủ may mắn thì chúng ta còn có thể mang đồ vật của ngài tới đây.”
Người ngồi trên ngai vàng chính là Hắc Nguyệt cung chủ người mà Hồng Phất Nữ vô cùng căm phẫn, hắn ta nhìn thuộc hạ của mình rồi hỏi:
“Ngươi có chắc sẽ không khiến nàng ta phản bội giống như kẻ kia đã phản hội ta chứ?”
Người quỳ phía dưới tự tin nói:
“Ta đã nắm thóp được nàng, ngài có thể yên tâm 100% rằng chúng ta có thể hoàn toàn nắm giữ được nàng, mẹ nàng cũng em trai đã được ta giam giữ ở một nơi không ai tìm kiếm được, nếu nàng ta dám làm gì ngoài khuôn khổ thì hai người đó chết chắc.”
Hắc Nguyệt cung chủ cười nói:
“Nếu ngươi làm tốt chuyện này thì chức phó cung chủ sẽ ở trong tay ngươi, còn nếu không thì.”
Bùm
Một tên lính đứng bên cạnh hắn ta bỗng nhiên vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ, Hắc Nguyệt cung chủ nhỏ giọng nói:
“Thấy không, ngươi sẽ giống y như kẻ này vậy.”
Hắc Nguyệt cung chủ nói xong thì đứng lên đi về một phía khác để lại đám người đang tràn đầy cảm xúc lẫn lộn đan xen với nhau, trong đó có một người ánh mắt hơi sắc lạnh với nụ cười đầy u ám.
Người này quay qua nói:
“Chúc mừng Lam đường chủ sắp thăng lên làm phó cung chủ.”
Người được gọi là Lam đường chủ lắc đầu nói:
“Thủy đường chủ khách khí quá rồi.”
Những người khác cũng liên tục chúc mừng hắn ta, nhưng hắn cũng dư sức nhận ra những người này phần lớn đều giả dối, vị được gọi là Thủy đường chủ đi về một căn phòng trống, một cô gái ngồi sẵn ở đó từ bào giờ.
Hắn thở dài rồi nói:
“Cháu gái, có lẽ chúng ta lần này phải nhờ đến ngươi ra tay rồi.”
Cô gái nhìn hắn hỏi:
“Có chuyện gì thế lão tổ.”
Thủy đường chủ nhỏ giọng nói:
“Cháu gái của tên họ Lam kia tính thâm nhập vào trong Thiên Vương học viện để bắt cô nàng kia đồng thời tìm kẻ đã xâm hại nàng, ta lo lắng hắn ta thành công thì những gì Thủy gia chúng ta bỏ ra bao nhiêu năm nay đều công cốc, một khi Hồng Hắc có được cơ duyên kia thì thế gian này ai có thể cản được hắn.”
Cô gái kia thản nhiên nói:
“Lão tổ có lẽ ngươi không biết chứ ta cũng có đăng ký tham gia vào Thiên Vương học viện, nếu ta kín đáo thông báo cho mấy người kia biết thì những chuyện đó sẽ không xảy ra, Thủy Linh ta là con cháu Thủy gia thì cũng sẵn sàng gánh trách nhiệm hộ vệ những gì tổ tiên nhiều đời đã thay nhau bảo vệ.”
Thủy đường chủ nói:
“Thiên phú của ngươi sau khi thức tỉnh huyết mạch cũng thể chất rất tốt, Tân Học Sinh đại chiến nếu ngươi thể hiện tốt thì rất có thể đi vào mắt của Lý Thiên Vương, quan hệ của ta và ngươi từ nay cũng sẽ chấm dứt, đã có người nhận được cơ duyên thì ngươi hãy phò tá hắn ta để người này tiêu diệt Hồng Hắc như thế Thủy gia coi như được giải thoát.”
Thủy Linh bóp vỡ một mảnh ngọc bội rồi nói:
“Lão tổ ngươi bão trọng.”
Thủy đường chủ cười nói:
“Tương lai của Thủy gia dựa vào ngươi.”
Thủy Linh khi gần biến mất thì dùng gương mặt đầy kiên định nói:
“Ngài yên tâm ta sẽ không khiến cho ngài thất vọng.”