Phòng khách tràn ngập ánh ban mai ấm áp, trong phòng yên tĩnh, khi đồng hồ báo thức vang lên, Tống Oanh chợt tỉnh giấc sau cơn mê, không biết mình đang ở đâu.
Ánh mắt cô hướng lên trần nhà, không có tiêu cự, một lúc sau, chiếc điện thoại di động đang kêu rung kéo cô trở về thực tại, tâm trí Tống Oanh rung động, cô bàng hoàng ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
Màn hình hiển thị đã bảy giờ sáng, cô ngủ được khoảng hai tiếng, còn 30 phút nữa bố mẹ cô mới dậy.
Tống Oanh vội vàng vén chăn trên người lên rồi nhanh chóng đi giày, khi chuẩn bị tạm biệt Lâm Tống Tiện, cô nhìn thấy trên bàn cà phê có một tờ giấy nhớ chữ viết nguệch ngoạc.
“Tôi đi ngủ, lát nữa đồng hồ báo thức của cậu reo, tự về nhà nhé.” Phía dưới một hàng chữ nước chảy mây trôi, như được tùy ý thêm vào.
Để trong dấu ngoặc “Đánh cờ rất hay.”
Tống Oanh quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt của Lâm Tống Tiện, môi khẽ cong lên, giây tiếp theo, cô nhanh chóng đi ra ngoài sửa sang lại quần áo.
Nhón chân về nhà, căn nhà vẫn im lặng, mọi thứ bình yên.
Tống Oanh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ chân bước về phòng, đóng cửa lại, vùi cả người vào giường.
Cô ngủ đến trưa, Phan Nhã không đánh thức cô dậy ăn sáng, Tống Oanh gãi gãi tóc ra khỏi phòng nhìn thấy Tống Chí Lâm đang đọc tin tức trên điện thoại di động, ông quay lại nhìn cô.
“Oanh Oanh, sao bây giờ mới dậy?” Ông hơi lo lắng “Hôm qua con học muộn à?”
“Tối hôm qua con ngủ không ngon.” Tống Oanh nói nửa vờ, nửa thật.
“Có chuyện gì vậy, nói cho bố một chút.” Ông vỗ vị trí bên cạnh, kiên nhẫn dịu dàng, như thể muốn nói chuyện với cô. Tống Oanh bước tới, tựa đầu vào vai ông, buồn ngủ nhắm mắt lại.
“Bố, con buồn ngủ quá.”
“Không ngủ nữa, để bố hâm nóng cơm cho con.”
“Dạ...”
Rèm ở cửa sổ lay động, cuối tuần thật thư thái ấm cúng, ngoài khung cửa sổ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu ve sầu.
Tống Oanh nhắm mắt thì thầm “Bố ơi, con bỗng cảm thấy hạnh phúc quá.” Bên người thân có một mái ấm trọn vẹn, luôn có chỗ dựa vững chắc phía sau giúp cô trong những lúc bơ vơ, bối rối.
Để cô tràn đầy tự tin trong thế giới này, bản lĩnh vững vàng, không ngại khó khăn.
Sau khi nhìn thấy cuộc sống của người khác, tìm hiểu về quá trình trưởng thành của Lâm Tống Tiện, Tống Oanh đột nhiên phát hiện ra rằng mọi thứ mà cô từng nghĩ là bình thường lại quý giá biết bao.
Chạng vạng tối, sau khi ăn tối, Tống Oanh liền đi vứt rác.
Bên ngoài sắc trời xen lẫn giữa ngày và đêm, không có ánh sáng rực rỡ, chỉ có một màu xanh đặc, kèm theo làn gió buổi tối mát mẻ sau hoàng hôn.
Tống Oanh đi ngang qua cửa nhà Lâm Tống Tiện, cửa đóng chặt không có động tĩnh gì, không biết người bên trong còn ngủ hay đã rời đi.
Cô đi tới sau khi vứt rác do dự một lúc, theo bản năng muốn gửi một tin nhắn để hỏi anh, nhưng sau đó mới nhớ ra rằng cô không có thông tin liên lạc của Lâm Tống Tiện.
Cả hai không thêm bạn bè, mỗi lần gặp nhau đều tình cờ đến bất ngờ, những điều chưa biết cùng nhau trải qua như một bí mật mà chỉ hai người mới biết. Ngoài đời, Tống Oanh và Lâm Tống Tiện chỉ là bạn học bình thường.
Vào sáng thứ hai, Tống Oanh đến trường.
Trước giờ tự học buổi sáng, các lớp học lần lượt chật kín người, uỷ viên môn tiếng Anh đứng lên bục giảng đọc to cùng nhau, âm thanh gọn gàng, ồn ào, thỉnh thoảng có người đục nước béo cò bỏ đi một đoạn ngắn. Mọi thứ vẫn bình thường như thường lệ.
Thời gian đi học của Lâm Tống Tiện vẫn không cố định, nhưng hôm nay có vẻ rất đúng giờ, buổi sáng tiết tự học kết thúc, cô đã thấy anh từ cửa đi vào, mang theo một chiếc túi trên tay.
Anh không thích mặc đồng phục học sinh, quần áo luôn rất đa dạng. Tống Oanh không phân biệt rõ thương hiệu. Cô chỉ thấy rằng mỗi chiếc đều rất đẹp. Thiết kế và tay nghề khác với những bộ quần áo thường thấy trên thị trường. Mặc trên người anh khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hơn nhiều lần.
Bây giờ đã gần tháng sáu, thời tiết đang trở nên nóng nực, Lâm Tống Tiện mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi có in hình bông hoa cầu vồng sặc sỡ trên quần áo, theo phong cách graffiti(*) bằng bút chì màu.
(*): Graffiti có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì.
Anh có vẻ thích những màu rực rỡ tươi sáng, thật kỳ lạ, khác hẳn với tính cách của anh, giống như một đứa trẻ thiếu ánh sáng từ nhỏ, cố gắng đuổi theo những màu sắc của cuộc sống.
Lâm Tống Tiện xuất hiện ở lớp học, bầu không khí như ngừng lại trong giây lát, cảnh tượng bất thường bởi vì đột nhiên xuất hiện sự sáng chói của anh, anh cũng đã quen cử xử như thường ngày.
Mọi người đều làm việc riêng của mình, bầu không khí trong lớp vẫn như cũ, ngay cả Phương Kỳ Dương cũng chỉ vẫy tay với anh, rồi sau đó tiếp tục thảo luận với Trương Trạch về buổi biểu diễn tại Kỷ niệm trường tuần trước.
Tống Oanh không khỏi nhìn anh, ánh mắt ngập ngừng không biết nói gì, vừa định nói gì đó coi như chào hỏi, Lâm Tống Tiện đã đi về phía cô.
Một tiếng “cạch” nhẹ nhàng vang lên, anh đặt thứ gì đó từ tay lên bàn của Tống Oanh, cô nhìn chăm chú, có một hộp thủy tinh trước mặt cô, được xếp ngay ngắn ở đó, đủ màu sắc, trong suốt với độ bóng đẹp đẽ.
“Tối hôm qua, tôi về nhà, tuỳ tiện tìm thấy hộp đồ cũ này.” Lâm Tống Tiện thanh âm không nhẹ không nặng, vẻ mặt mệt mỏi, giọng lười biếng ngẫu nhiên nói “Cho cậu.”
Vào đêm hôm hai người đánh cờ, Tống Oanh nghiêm túc ngồi chơi, cô lơ đãng nhìn thấy hạt thuỷ tinh nên kể cho anh “Hồi nhỏ tôi đặc biệt thích hạt thủy tinh này, nhưng không có nhiều tiền tiêu vặt nên chỉ có thể lén lút mua mỗi ngày. Sau khi mua được một ít, tôi cố tình tìm một hộp thiếc đựng bánh quy ở nhà rồi giấu nó dưới gầm giường như bảo bối.”
“Sau này khi chuyển nhà, hộp bị mất tôi đã khóc cả một thời gian dài luôn.”
Lâm Tống Tiện nhìn xuống bàn cờ, anh có vẻ mỉm cười, trong lòng mơ hồ mắng cô ngốc.
Trong phòng học ồn ào, nơi này lại vô cùng yên tĩnh, Tống Oanh gạt đi vẻ ngạc nhiên trên mặt, trên tay cầm hộp hạt thủy tinh đẹp đẽ, chân thành cảm ơn.
“Cảm ơn cậu Lâm Tống Tiện, tôi rất thích nó.”
.....
Sinh nhật của Lâm Tống Tiện là vào tháng 7, tháng đó cũng là tháng Tống Nghi Ninh gặp nạn. Vào tháng cuối thai kỳ, bà ấy đột nhiên khó sinh, xuất huyết nhiều, suýt nữa không cứu được cả hai. Sau này để lại di chứng, không thể sinh con được nữa.
Đây gần như trở thành nút thắt, thiếu sót lớn nhất của bà ấy trong nửa sau cuộc đời, chính là không thể mang thai một đứa con cho tình yêu đích thực của mình, ý nghĩa cuộc sống dường như bị suy giảm rất nhiều.
Chính vì điều này mà sự ra đời của Lâm Tống Tiện đã khiến bà ấy cảm thấy chán ghét và không thích, khi anh lớn lên, trong khoảng thời gian dài, bà ấy cũng không dành cho anh một chút tình cảm nào nữa.
Sinh nhật của Tống Nghi Ninh là vào tháng 6, sự khác biệt giữa họ chỉ là cách nhau vài chục ngày. Sinh nhật của bà ấy không phải năm nào cũng vui vẻ. Bà ấy dường như luôn tự nhắc nhở mình về những gì đã xảy ra trong ngày sinh nhật này, khiến bà ấy ngay lập tức trở lại thời kỳ tồi tệ.
Tuy nhiên, trong thương trường, đây là một cơ hội không thể thiếu để giao tiếp và giải trí.
Vì vậy, sinh nhật của Tống Nghi Ninh vẫn được tổ chức hàng năm.
Hai nhà thương nghiệp lớn thông gia với nhau, lúc đó nhà họ Tống đang làm ăn phát đạt, ngành sản xuất truyền thống của địa phương gần như một tay che trời, đáng tiếc nhà họ Tống chỉ có con gái duy nhất là Tống Nghi Ninh, sức khỏe của ông Tống ngày càng sa sút, cuối cùng không thể chống đỡ nổi phải nhập viện, đã tìm cho bà một người phù hợp.
Người này là Lâm Bùi Thâm.
Khi đó, ông vừa đảm nhiệm vị trí người phụ trách của nhà họ Lâm, đồ án hoàn thành rất tốt khiến người trong cuộc trầm trồ.
Lâm Bùi Thâm khi đó còn trẻ, có triển vọng, vừa đi du học ở một trường nước ngoài danh giá về, dung mạo tài hoa, khí chất phi thường, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra ông Tống không chọn hồ đồ.
Gia tộc họ Tống không hào nhoáng như người ngoài nhìn, thực tế đã xuống dốc trong những năm qua, sự trỗi dậy của các ngành công nghiệp mới nổi là một đòn giáng mạnh vào ngành sản xuất truyền thống. Nếu không tìm được người thừa kế phù hợp, nhất định phải tìm được người hỗ trợ bằng cả trái tim cho Tống Nghi Ninh.
Để Lâm Bùi Thâm trèo lên cây đại thụ của nhà họ Tống, nhà họ Tống đã tìm một người lãnh đạo trẻ lại tài giỏi, hai bên đã liên kết hợp tác, sớm tổ chức một hôn lễ hoành tráng, giật gân nhất trong toàn thành.
Sau đó, cả hai hợp nhất hợp lực. Dưới sự giúp đỡ của Lâm Bùi Thâm, ngành sản xuất đã được chuyển đổi thành một ngành công nghệ mới nổi, trong khi một phần của ngành kinh doanh truyền thống được giữ lại và được đổi tên thành Tập đoàn Bermuda, chiếm lĩnh thành công vị trí trong cuộc chiến thương trường.
Bữa tiệc sinh nhật của Tống Nghi Ninh được tổ chức tại khách sạn năm sao cao cấp nhất ở Cẩm Thành. Phòng tiệc ở giữa dành cho khách VIP. Hôm nay, bà đã đặt trước địa điểm.
Đều là người tai to có mặt mũi,, lúc này đều mặc âu phục, giày da, mang theo mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh, cười nói trong sảnh tiệc sang trọng.
Trần nhà bằng pha lê lộng lẫy sáng chói, chiếu thẳng vào mắt người nhìn. Lâm Tống Tiện đang mặc một bộ vest được thiết kế riêng, đứng giữa Tống Nghi Ninh và Lâm Bùi Thâm, giống như đang diễn, chào tất cả những khuôn mặt khó nhận ra, khuôn mặt không kiên nhẫn sắp lộ ra ngoài.
Nhìn thấy điều này, Lâm Bùi Thâm hơi cúi thấp người xuống, trầm giọng cảnh cáo “Hôm nay là sinh nhật mẹ con, phối hợp một chút đừng để người khác chê cười.”
Lâm Tống Tiện không thèm để ý đến ông, nhìn chằm chằm về phía xa, một đoàn người, cảnh tượng mờ mịt.
Một gia đình ba người đóng vai vui vẻ hoà thuận, người dẫn trên sân khấu bắt đầu chủ trì, đầy vẻ cao hứng, thật ra đến chỉ để xã giao, thư ký cũng đã soạn sẵn bản hợp đồng.
Một cặp đôi tay trong tay đến phía trước, Phương Kỳ Dương cũng ở đó, hai nhà gần đây có hợp tác làm ăn, thân thiết hơn bình thường.
Tống Nghi Ninh và Lâm Bùi Thâm đang nói chuyện cùng bọn họ, thấy Lâm Tống Tiện ở bên cạnh, người phụ nữ nở nụ cười “Hôm nay Tiện Tiện thật đẹp trai. Gần đây ở trường, Dương Dương nhà dì vẫn tốt chứ. Có gây ra chuyện xấu gì không.”
“Con có thể làm chuyện gì chứ, mẹ đừng nghĩ xấu về con...” Phương Kỳ Dương không khỏi thấp giọng lẩm bẩm. Người phụ nữ ở phía dưới kéo anh hai lần, trên mặt vẫn lộ tươi cười.
“Vậy thì không làm phiền nữa, để cho nhân vật chính của chúng ta chuẩn bị phát biểu trên sân khấu vậy.” Bà chỉ lên sân khấu, quá trình sắp đến phần phát biểu của Tống Nghi Ninh. Thư ký đứng ở đó ra hiệu, Tống Nghi Ninh gật đầu đi đến.
“Mọi thứ đã sắp xong rồi, lát nữa con cũng lên đi.” Bà ấy nhìn Lâm Tống Tiện bình tĩnh nói, Lâm Tống Tiện xoa cái ly trong tay không nói gì.
Đang nói chuyện thì một bóng người bước vào cửa, thiếu nữ mặc váy hồng đứng tại chỗ nhìn xung quanh, khuôn mặt bầu bĩnh nhìn xung quanh hoảng hốt.
Tống Nghi Ninh ngừng nói, tiến lên nghênh đón, một lúc sau, dẫn người đó tới, như thể đem cô ấy an bài ngồi ở đại sảnh.
Đó là bàn ăn của gia chủ.
Cô gái ngồi xuống, cạnh vị trí của Lâm Tống Tiện.
Có người tò mò hỏi, Tống Nghi Ninh mơ hồ giới thiệu.
“Đây là Tiểu Y, đến đây mừng sinh nhật của tôi.”
Giọng nói của người chỉ trì trên sân khấu truyền ra rõ ràng qua micro, mọi người đều ngẩng đầu, tập trung vào chỗ đó.
“Hôm nay chúng ta hãy mời nhân vật chính Tống Nghi Ninh lên phát biểu.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Nghi Ninh đi giày cao gót lên sân khấu, đứng ở giữa, cầm micro trong tay điều chỉnh, ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên hoàn mỹ, bà ấy đang mặc một bộ đầm dạ hội sang trọng quý phái.
Bài phát biểu ngắn chưa đầy mười phút đã thu hút tất cả sự ủng hộ và gây chú ý.
Người chủ trì lại tâng bốc nó không chút lưu tình, sau đó chuyển từ sự nghiệp cá nhân của bà Tống sang gia đình, sau đó là sự xuất hiện của cậu con trai, sẵn sàng thể hiện tình mẹ con trước mặt người khác.
Tên của Lâm Tống Tiện được đọc trong micrô, đám đông tìm kiếm, mong chờ sự xuất hiện của anh trên sân khấu.
Cách đó không xa, trong bữa tiệc sôi động, Lâm Tống Tiện xoay người rời đi không chút lưu luyến.
_Hết chương 18_
Editor: Vitamino