Tống Oanh đứng ngoài cửa, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được việc này.
“Không phải...” Cô phản ứng lại, bối rối nhìn anh.
“Ý tôi là sao cậu lại ngủ ở đây?” Tống Oanh nhớ đến căn biệt thự lớn nhà anh so với căn nhà nhỏ hẹp, cũ kỹ trước mặt này có vẻ không hợp với khí chất của anh.
“Tối hôm qua Lâm Bùi Thâm ở nhà, tôi không muốn nhìn thấy ông ấy, nên đến đây.” Lâm Tống Tiện nói thoải mái, giờ mới để ý đến thứ trong tay cô, anh dừng động tác hỏi “Cậu có chuyện gì không?”
“À chuyện là như này... “ Tống Oanh hoàn hồn, nhớ đến chuyện chính.
“Có phải tối qua cậu gõ gõ gì đó không?” Cô khó hiểu.
“Nhà tôi cả đêm nghe thấy tiếng bang bang bang mãi, mọi người đều ngủ không ngon.”
“Cậu sống ở trên lầu à...” Vẻ mặt Lâm Tống Tiện trở nên bình tĩnh hơn nhiều, anh xoa xoa tóc, tựa như có chút có lỗi.
“Tối qua tôi làm ít đồ.”
Anh nghiêng người qua, để lại không gian phía sau lưng, phòng khách hiện ra trước mắt Tống Oanh, giữa phòng có chiếc ghế gỗ nhỏ nhìn rất bắt mắt.
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua những kẽ hở trên cây long não chiếu vào phòng, để lại những đốm sáng vàng tinh xảo.
Khác với những hình dáng ghế trên thị trường hiện nay, mẫu ghế gỗ này khá đơn giản, vuông vắn, thẳng đứng không có màu sắc, là màu nguyên bản của gỗ nhưng bề mặt được đánh bóng loáng sạch sẽ, trông rất tinh xảo độc đáo.
Giống như chiếc ghế nhỏ mà Tống Oanh từng ngồi làm bài tập ở nhà của bà cô khi còn nhỏ.
Hương vị cổ xưa của thời thơ ấu thổi đến.
Cô liếc mắt một chút liền thích thú.
“Là cậu tự làm sao?” Tống Oanh quay đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn anh, không hiểu vì sao lại nhảy dựng lên.
“Ừ.” Lâm Tống Tiện không rõ tàng, xoa xoa gáy đáp.
“Sao lại muốn làm cái ghế nhỏ này?” Tống Oanh hoàn toàn quên mất đây là nhà của người khác, cô đặt đĩa vải trong tay lên bàn rất tự nhiên bước vào cửa, bước tới ngồi xổm ở đó sờ sờ cái ghế.
“Thật tinh xảo.” Cô thậm chí còn nóng lòng muốn ngồi thử trên đó.
Tống Oanh ngước lên nhìn anh hỏi “Tôi có thể ngồi một lát được không?”
“Được.” Sau khi Lâm Tống Tiện nói xong, như nghĩ tới gì đó lại nói “Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, có thể bị ngã.”
“?”
“Lâu rồi mới làm lại mấy cái này” Anh mím môi, mí mắt rũ xuống “Sợ là ngượng tay, bỏ sót thứ gì đó.”
“Ồ.” Tống Oanh đáp lại, ngập ngừng lấy tay ấn vào giữa ghế. Sau đó cẩn thận ngồi xuống.
Diện tích chiếc ghế nhỏ vừa vặn, chỗ tựa lưng phù hợp với chiều cao của cô, Tống Oanh ngả người ra sau, híp mắt vui vẻ.
“Rất thoải mái.”
“Có đúng không.” Lâm Tống Tiện cho tay vào túi quần rộng, lười biếng dựa vào chiếc tủ cao phía sau, trên chân giẫm dép lê, tùy ý chồng lên nhau.
“Cậu thích thì cho cậu.” Ánh mắt rơi vào trên người Tống Oanh, sợi tóc trên trán rũ xuống tự nhiên tán loạn, anh thản nhiên nói.
“Thật sao?” Tống Oanh ngẩng đầu không tin, chớp chớp mắt, không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Chỉ là tuỳ tiện làm thôi.” Lâm Tống Tiện đứng thẳng người, đi dép vào bếp rót cho mình một cốc nước, không quan tâm.
“Có chút nhàm chán.”
Cả đêm không ngủ.
Chán nên làm ghế nhỏ.
Tống Oanh dành vài giây để tiêu hóa vấn đề này, cảm thấy không thể dùng suy nghĩ của người bình thường định nghĩa về Lâm Tống Tiện được.
Cô nhớ đến chuyện khác, nhìn chằm chằm người cách đó không xa với dưới mắt hiện lên màu xanh nhạt, vẻ mệt mỏi thiếu ngủ hiện rõ trên khuôn mặt anh.
“Tôi đánh thức cậu ngủ sao?” Cô nói có chút áy náy không yên.
“Cậu giờ mới phát hiện ra à.” Lâm Tống Tiện liếc cô.
“...” Tống Oanh ý thức được ngay lập tức ngồi dậy khỏi chiếc ghế, tạm biệt anh.
“Vậy tôi đi trước.”
Cô đi tới cửa, không quên giúp anh khép cửa lại, cúi người dáng vẻ khó hiểu.
“Tạm biệt.”
Tống Oanh lên lầu với một chiếc ghế nhỏ.
Tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, kèm theo tiếng hát không rõ lời của một cô gái, ngân nga vui tai, trong trẻo.
Khi Phan Nhã cùng chồng trở lại vào buổi tối, trong nháy mắt họ nhìn thấy chiếc ghế nhỏ trong phòng Tống Oanh. Cô giải thích “Là hàng xóm ở tầng dưới cho con.”
Hai người rất ngạc nhiên “Ai sống ở tầng dưới vậy?”
“Là một chàng trai.” Tống Oanh suy nghĩ một lúc rồi đáp.
“Cậu ấy làm nó tối qua. Con đã ý kiến với cậu ấy rồi, hôm nay sẽ im lặng thôi ạ.”
“Thế à.” Phan Nhã gật đầu, không có gì nghi ngờ.
“Cậu ta không ngủ được à?”
Tống Chí Lâm đang ngồi bên cạnh, không khỏi hít vào một hơi “Sống một mình sao?”
“...” Có quá nhiều câu hỏi, Tống Oanh không biết trả lời nên mơ hồ bỏ qua.
“Hình như tạm thời ở đây một đêm. Con không rõ cũng không trò chuyện nhiều.” Cô đẩy hai người ra, sốt ruột giả vờ học bài.
“Được rồi, được rồi, sao lại nói chuyện phiếm nhiều vậy chứ, con phải làm bài.”
Buổi tối hôm nay thực sự an tĩnh trở lại, Lâm Tống Tiện cũng không phát ra tiếng động lạ.
Buổi tối, Tống Oanh nằm ở trên giường, nhưng lại nghĩ đến hiện tại anh đang làm cái gì.
Nếu anh đã ngủ cả ngày hôm nay, giờ này hẳn là không ngủ được.
Cô đang nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng động cơ của xe dưới lầu, Tống Oanh xuống giường lao tới cửa sổ, trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu dưới lầu.
Không biết từ khi nào có một người đàn ông mặc vest đen đứng sừng sững ở đó, Lâm Tống Tiện đang ở trước mặt ông ấy, đầu anh tựa hồ cúi thấp.
Cuộc nói chuyện giữa hai người kéo dài vài phút Tống Oanh thấy Lâm Tống Tiện quay đầu bước vào tòa nhà, sau đó người đàn ông mở cửa xe, chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Tống Oanh bám chặt vào ngưỡng cửa sổ, khó chịu đi loanh quanh trong phòng một lúc lâu, cô mơ hồ nhớ lại bóng dáng đó, nếu không có gì khác thì đó hẳn là bố của Lâm Tống Tiện.
Cô nhớ lại cách Lâm Tống Tiện nhắc đến tên đầy đủ của ông ấy chiều nay, cô nắm chặt tay hạ quyết tâm.
Phòng khách tối om, cả căn nhà đều yên tĩnh, Phan Nhã và Tống Chí Lâm mỗi ngày đều đi ngủ trước 11 giờ, Tống Oanh rón rén đi qua phòng khách, lặng lẽ mở cửa.
Lần thứ hai đến với cánh cửa chống trộm lốm đốm này, Tống Oanh đã thấy quen hơn, sau khi gõ hai lần, cô lại gần cánh cửa gọi nhỏ “Lâm Tống Tiện, Lâm Tống Tiện...”
Cô gọi hai lần. Cuối cùng cửa cũng được mở ra từ bên trong, Lâm Tống Tiện nắm tay nắm cửa, có chút kỳ lạ nhìn cô “Cậu làm gì ở đây?”
Vừa rồi Tống Oanh vẫn tràn đầy dũng khí, vừa nhìn thấy người thì lập tức dũng khí mất hết. Ngón tay vô thức quấn lấy nhau, đôi môi khép mở.
“Tôi... hình như vừa rồi tôi đã nhìn thấy bố cậu ở dưới nhà.” Cô nói với vẻ thiếu tự tin. Lâm Tống Tiện hiểu ra à một tiếng “Cho nên?”
“Cậu ổn chứ?” Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên hỏi. Lâm Tống Tiện không khỏi nở nụ cười, miệng không giấu được sự chế giễu “Không tốt lắm.”
Anh lười biếng “Có chút buồn nôn.”
“A...”
“Chưa từng làm tròn trọng trách của một người bố. Đột nhiên lại chạy tới quan tâm đến cuộc sống của tôi, khoa tay múa chân nói đạo đức.” Lâm Tống Tiện cười không chút che giấu, nhướng mày nhẹ, hiếm thấy có chút bất mãn.
“Ông ta xứng sao?” Không khí trầm mặc hai giây, Tống Oanh nghiêm nghị đồng ý “Không xứng.”
Cô nghiêm túc nhìn Lâm Tống Tiện, như muốn khẳng định ý kiếm của mình, lớn tiếng lặp lại “Ông ấy không xứng đáng.”
Lần này Lâm Tống Tiện thực sự mỉm cười.
Có thật không.
Thật ngớ ngẩn.
Nhưng khá dễ thương.
Trong nhà vẫn chỉ có anh, người con trai có đôi mắt trong veo, không hề buồn ngủ, Tống Oanh nghĩ đến chiếc ghế nhỏ ban ngày, không khỏi lo lắng hỏi “Vậy đêm nay cậu làm gì?”
“Không biết.” Anh nhìn về phía cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền nói “Cậu không cho phép tôi làm đồ mộc. Tôi bị mất ngủ buổi tối nên không thể chuyển hướng chú ý được.”
“À...” Tống Oanh lộ ra vẻ áy náy, suy nghĩ hồi lâu. Cô thì thầm “Vậy tôi có thể giúp gì cậu không?”
.....
Bóng đèn vàng cũ kỹ trên đầu, đồ đạc trong phòng khách rất cũ, đồ nội thất trông giống như đồ thủ công của người già, ghế sofa bằng da, phủ những tấm vải hoa nhỏ đơn giản.
Đôi dép cọ xuống đất phát ra âm thanh, Lâm Tống Tiện từ trong phòng tìm thấy một bộ cờ, đặt nó trên bàn trong phòng khách.
“Đồ của tôi khi còn bé vẫn còn ở đây.”
Hai người ngồi xếp bằng trên sô pha đối mặt với nhau, cùng nhau đánh cờ.
Nước cờ của cô đang dẫn đầu chiếm cứ phía đối diện, Lâm Tống Tiện không muốn lộ ra vẻ yếu thế, đi thêm một nước cờ, Tống Oanh nắm chặt tay chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Cô nhảy liên tiếp ba ô vuông, hạ một nước cờ rất tốt.
Tâm trạng thoải mái, khuôn mặt cũng nhẹ nhõm, Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm vào bàn cờ lộ vẻ trầm tư suy nghĩ, Tống Oanh nhìn xung quanh “Cậu học nghề mộc từ ông nội à?”
“Ừm, lúc mới chuyển đến, ông thường bắt tôi tự tay làm đồ dùng trong nhà.” Lâm Tống Tiện đưa tay di chuyển, sau khi ổn định, thuận theo ánh mắt của Tống Oanh nhìn xung quanh.
“Những bộ bàn ghế này đều do ông làm.”
“Thật lợi hại.” Tống Oanh khen ngợi.
“Vậy đàn nhị cũng là do ông dạy sao?” Tống Oanh hỏi một cách thản nhiên, nhìn xuống bàn cờ khi đến lượt cô.
“Không, đàn nhị là...” Lâm Tống Tiện dường như nghĩ ra điều gì đó buồn cười, trong mắt có chút tự hào. “Khi tôi còn nhỏ, bà Tống bắt tôi phải học một nhạc cụ. Bà ấy thích piano, đàn vĩ cầm vì nó thanh lịch. Tôi chỉ muốn chọc tức bà ấy thôi. Tôi đã chọn học đàn nhị. “
“Sau này tôi thấy nó khá thú vị.”
“Tôi nghĩ đàn nhị phù hợp với khí chất của cậu.” Tống Oanh nói một cách chân thành. Lâm Tống Tiện bị chọc giận mà cười.
“Khí chất gì? Có phải là khí chất nghệ sĩ giang hồ không?”
“Khí chất phiêu bạt thiên hạ!”
“Ờ.”
Hai người chơi cờ đến khuya. Chơi chán, liền đổi sang các loại cờ khác, căn phòng của Lâm Tống Tiện giống hệt như một cái túi của Doraemon, có tất cả mọi thứ.
Càng thần kỳ hơn nữa là những thứ này Tống Oanh đều biết.
Lúc nhỏ cô được gửi đến Cung thiếu nhi, cái gì cũng học một chút, để tìm ra sở thích phù hợp với mình nhất, cuối cùng lại chẳng học được gì.
Chơi cờ khó nhất là để ý thời gian trôi qua, khi đắm chìm vào nó, kim giờ lặng lẽ quay hơn nửa vòng, ánh sáng trong phòng khách chuyển từ ánh sáng của bóng đèn sang ánh sáng tự nhiên lấp ló ngoài cửa sổ.
Không biết từ khi nào, màn đêm dần dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng, bóng tối từ từ biến mất không chút dấu vết, toàn bộ ánh sáng yếu ớt tản ra.
Tống Oanh ngáp dài trong cơn buồn ngủ, cô nhận ra trời có vẻ như sắp bình minh.
Bên ngoài tấm kính, một vùng ánh sáng đỏ vàng nở rộ phía chân trời, ánh ban mai mờ ảo.
Cầm một quân cờ trên tay, không ngần ngại thả nó vào giữa bàn cờ, với một bước đi nhạy bén, cô đã ăn hết quân cờ của anh.
“Đến.”
Cô toàn thắng.
Tống Oanh nhịn không được, hai mắt nhắm nghiền, dựa vào sofa ngủ thiếp đi.
_Hết chương 17_
Editor: Vitamino