Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 66: Chương 66: Khóc Lóc Om Sòm




Edit: Hắc Phượng Hoàng

---------

La Y ngây người ba giây, máu toàn thân trướng dồn hết lên mặt. Nhiều giây, trong lòng phỉ nhổ bản thân mình! Mịa, em bé cũng đã sinh rồi thẹn thùng cái cọng lông gì!

Dung Nghi chỉ thuận miệng nói thôi, hoặc là nói lời trong lòng ra, không có ý trịnh trọng thổ lộ. Hắn còn chưa có trình độ thể hiện tình yêu cao vậy đâu. Không ngờ La Y lại thẹn thùng, ngược lại lại làm Dung Nghi hoảng sợ.

”Ta, ta, ta không nói sai gì đấy chứ?”

La Y đang trong thẹn thùng, bị Dung Nghi giội một chậu nước. Cảm giác trên đầu có một vạn con quạ đen bay qua... mẹ kiếp, không chơi xấu như vậy chứ! Hoàn toàn không ngờ, nếu Dung Nghi phản ứng chậm một chút, hiệu quả phá hư chính là nàng. Bởi vậy người xưa nói không sai, nồi nào thì úp vung ấy, một đôi cực phẩm!

Dung Nghi bị lườm cợt nhả lật lên: “Nàng vừa rồi như vậy rất đẹp mắt.”

”Phi, miệng lưỡi trơn tru.” La Y làm cái biểu tình như cười như không, chờ Dung Nghi xem ngây người sau mới nhớ tới... Ôi chao, mình xuyên qua tới nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn nhớ được Hồng Lâu Mộng bản 87 sao? A a a, mình vừa rồi làm chi lại theo bản năng học Lâm muội muội, ORZ...

Có một đoạn nhạc đệm như vậy, hai vợ chồng về nhà, có vẻ như cảm tình lại tăng lên một tầng. Nắm tay, ngọt như mật. Ngay cả Tiết di nương nhàm chán không thèm đóng cửa nhìn thấy cũng phải bốc hỏa trong mắt. Đáng tiếc bà ta danh bất chính, ngôn bất thuận, hai vợ chồng về nhà câu hỏi han là tình cảm, không nhìn bà ta là bổn phận. Vì thế hai người bổn phận đột nhiên ngọt ngào suôn sẻ lập tức trở về phòng, để lại một mình Tiết di nương ở trong sân luyện chiêu giết người bằng mắt.

Ngày hôm sau, Dung Nghi dậy sớm đến trường. Đừng tưởng rằng làm tú tài thì vô tư, tú tài còn phải đọc sách, hơn nữa là ở trường công. Hơn nữa còn có cuộc thi, nếu thi không qua, trực tiếp bị quét rớt công danh. Đương nhiên người bình thường sẽ không xui xẻo như vậy, Dung Nghi được chiếu cố thì càng thêm sẽ không. Huống chi đi lo lót cho hắn quá mạnh, thỉnh thoảng rập khuôn vài câu hiện hành, còn có vẻ rất có kiến thức, ấn tượng của lão sư về hắn không tệ.

Quá trình đọc sách, Dung Nghi bị đả kích chính là cơm thường. Trà trộn vào lớp tú tài tám phần là vận khí, cái này chưa tính đám người Phạm Thế Tuấn đoán đề thi. Bởi vậy nhóm cùng năm trong trường học không giỏi, không biết trước, còn cho rằng hắn khiêm tốn, ấn tượng về hắn loại ăn chơi trác tang này thay đổi rất nhiều. Thậm chí còn bát quái tới trận án ngày đó, còn có người qua đường Giáp trung lập tự phát nhảy ra nói chuyện thay hắn: “Theo ta thấy, nhất định là không liên quan tới Lệnh Đức. Chắc là đụng phải đám thân thích kia. Tuy rằng học vấn không phải rất tốt, nhưng làm người lại dễ ở chung, làm sao có thể làm ra chuyện đó?” Trọng điểm là cái bộ dạng chim cút kia, làm sao có thể chứ ╮(╯_╰)╭.

Một đệ tử khác càng chính trực nói chen vào: “Nhất định! Nếu là loại người hỗn xược kia, làm sao có thể lấy được cháu tiến sĩ, còn làm huynh đệ đồng hao với Thám hoa? Một nhà Tiêu gia ba tiến sĩ bốn tú tài đấy!”

Mọi người ào ào gật đầu, Dung Nghi được tẩy trắng thành công. Đã biết chúng ta nơi này nhân phẩm không thể làm cơm ăn, nhưng thực sự xảy ra chuyện gì, nhân phẩm có đôi khi có công hiệu cứu mạng. Vòng vo đi N con đường, lời đối thoại đó rốt cục truyền đến tai Dung Nghi, Dung Nghi nội tâm lên mặt, càng thêm hữu lễ. Đây là tâm tính tiểu hài tử được tín thưởng, không biết có tính là một cái phiên bản cổ vũ giáo dục không? Về nhà thuận tiện thuật lại đoạn đối thoại này cho La Y nghe, còn dương dương đắc ý nói: “Xem đi, nhân phẩm của ta cũng tích lũy ra được. Sau này nàng không được nói chuyện quần áo lụa là trước đây.”

La Y đã quen Dung Nghi bỗng dưng học vài từ của nàng, chỉ hơi quẫn nắm chặt tay làm cái tư thế hăng hái nói: “Được được, ta lại làm điểm tâm cho huynh, lần tới đi học, mang đi chia sẻ cho bạn cùng trường. Huynh nỗ lực, ta cũng nỗ lực, một lưới bắt hết bọn họ!”

”Haiz! Vẫn là vợ của ta tốt!” Dung Nghi cảm động, tuy rằng cảm động của hắn không đáng giá mấy.

La Y nghĩ: kỳ thực ta rất muốn châm chọc...

Nói là làm, hai đời cộng lại đã ăn nhiều điểm tâm, thời đại này ít có người có thể theo được. Trong đám tú tài có một số là danh môn tử đệ, nhưng đa số cũng chỉ là nhà thường thường bậc trung. Quá nghèo, ít nhất ở bảng của Dung Nghi không có. Bỏ ra chút đồ chơi mới mẻ lừa người, hẳn là không có chướng ngại lớn gì. Đại bộ phận điểm tâm truyền thống Trung Quốc là dùng chõ chưng, nướng cực ít. Cũng may hiện tại đã xuất hiện kỹ thuật nướng vịt, thứ lò nướng này không phải hoàn toàn không tồn tại. La Y bắt tay ngay vào làm bánh ngọt táo đỏ. Đương nhiên mọi người có thể lý giải thành nàng đang rảnh rỗi! Từ khi Dung Nghi biết nge lời, lượng nhiệm vụ của nàng chợt giảm, nếu không tìm chút việc để làm rất dễ thành thiếu phụ luống tuổi. Nghiên cứu điểm tâm chính là tốt nhất.

Hương vị điểm tâm ở kiếp trước đã quên hết rồi, càng miễn bàn tới cách làm. Nhưng phương pháp làm bánh ngọt táo đỏ dễ làm, nguyên liệu cũng dễ tìm. Khi Dung Nghi lên lớp, nàng một mình ở nhà, đùa vui đến quên cả đất trời. Tiết di nương liên tục bới móc nàng lãng phí, đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng. Trời không phụ người có lòng, trải qua vài chục lần liên tục thất bại làm người ta giận sôi, bánh ngọt táo đỏ bản của La Y chính thức gặt hái. Dung Nghi ăn rất khoan khoái. Nắm giữ phương thức, La Y quyết định gia tăng sản lượng, làm ra vẻn vẹn một bát tô. Dung Nghi đắc ý mang theo cái giỏ lên lớp kiêm khoe khoang. La Y ở nhà chỉ huy tôi tớ xoay quanh - - nàng có thân thích, đương nhiên là có địa phương để khoe khoang.

Vẫn thực hiện tốt vẻ bề ngoài, nếu đã nhận Tiết di nương đến phụng dưỡng, đương nhiên không thể thiếu bà ta một phần. Không thể không nói, cuộc sống của Cố gia và Hầu phủ quả thực là cách biệt một trời. Những loại thế này Cố gia đã thật lâu không xuất hiện. Quá kém, La Y chướng mắt, vừa mắt thì giá quá cao, La Y luyến tiếc ăn nhiều, dứt khoát lấy lí do bảo vệ sức khỏe bỏ chế độ ăn vặt. Làm Tiết di nương đã quen với trà thơm nghẹn khổ. Nhận được táo đỏ bánh ngọt, vui vẻ ăn mấy chiếc, sau đó có sức lại bắt đầu tìm cảm giác tồn tại.

”Ta nói phu nhân,“ ba chữ ‘tức phụ nhi’ bị con trai sau lưng cảnh cáo không cho phép nói ra miệng: “Nhân bánh ngọt táo đỏ này không tệ, không biết bên trong có cái gì?”

”Đợi ta nghiên cứu ra loại mới rồi mới nói sau.”

”Phu nhân đừng trách ta lắm miệng, ngươi nghiên cứu như vậy, còn đắt hơn cả mua đấy. Ngày thường luyến tiếc mua để ăn, bây giờ lại bỏ được làm hỏng nguyên liệu? Một ngày mấy khối bánh ngọt thì đáng mấy đồng đâu? Cứ tiết kiệm như vậy, đừng nói Đại tỷ nhi, ngươi là mẹ ruột đứa con trai kia, cũng không cam lòng cho nó ăn à?”

”Trẻ con ăn nhiều ngọt không tốt.”

”Ôi trời, không tốt cái gì? Mấy người lão gia bọn hắn, cách vài giờ lại có điểm tâm đút miệng? Đến chỗ ngươi lại thành không tốt rồi. Có người làm mẹ như ngươi vậy sao?”

La Y nhăn lại: “Ăn nhiều đường, kẹo xâu răng, vậy còn ăn nhiều sao?”

”Làm sao lại xâu răng?”

”Dung... Lão gia đâu có xâu răng!”

”Bà lại tìm điểm tâm làm ầm ĩ!”

”Đường, kẹo vì vị ngọt quy tỳ khắc thận, thận chủ cốt kiên, làm sao lại không xâu răng? Còn thiếu calcium... à, dễ bị rút gân, dễ bị khóc nháo đấy.”

Tiết di nương chính là một kẻ thất học không biết chữ, khoe chữ là bại hoàn toàn, tiếp tục phát huy ưu thế càn quấy, nói châm chọc: “A, không hổ là nương tử tú tài nha, người làm công tác văn hoá, biết thật nhiều. Chúng ta trăm ngàn năm qua vẫn nuôi đứa nhỏ như thế, làm sao lại không nhiều chuyện như ngươi vậy?”

La Y nghe tiếng chuẩn tiểu thiếp này liền phát hỏa, không khách khí trả lời: “A, di nương cũng từng nuôi con sao? Sao ta lại không biết nhỉ?”

Một câu nói chọc đến tim gan Tiết di nương, nhất thời giở trò ngang ngược, ngồi xuống đất bắt đầu khóc lớn: “Ối trời ơi! Sao ta lại mệnh khổ thế này. Cưới vị nàng dâu tiểu thư không nhận mẹ chồng ta đây! Ôi! Ta biết ta xuất thân không tốt, ngay cả ta mười tháng mang thai cũng không tính. Đạo lí thiên hạ ở đâu như vậy. Triều đình còn kính phong mẹ! Ôi ôi, ta không sống được.”

Trạch viện Cố gia vốn không lớn, không giống đình viện Hầu phủ. Tiết di nương gào thét như thế, cách ba cái sân cũng có thể nghe được. La Y tức mặt xanh rờn. Đang định nổi đóa thì Quỳnh Anh vọt ra, hung hãn đứng ở trước mặt Tiết di nương: “Bà là người xấu không được bắt nạt mẹ ta, cút ra ngoài!”

”Ôi!” Tiết di nương vọt đứng lên, chỉ vào mũi La Y trách móc: “Ngươi bất trung bất hiếu độc phụ! Xúi giục cháu gái đến mắng ta! Ngươi là muốn một cây mây đuổi ta đi ra ngoài à! Oa! Ta mang thai mười tháng, vùng vẫy giành sự sống sinh ra đứa con có lợi ích gì đây. Gặp phải nàng dâu bất hiếu muốn đuổi ta đi. Còn cố ý dạy hư thứ nữ, ôi! Ai u ôi!”

Quỳnh Anh sợ không biết làm sao, nước mắt lưng tròng nhìn La Y. La Y nghĩ, đối phó Tiết di nương không thể lấy bạo chế bạo, nàng không phải Dung Nghi, không có cách nào không để lại dấu vết. Chẳng lẽ hạ thuốc xổ? Không được, vẫn có chứng cớ. Ra nói lý nhất định không thông, mẹ khắp thiên hạ đều một ý nghĩ cho rằng con mình khảm kim cương. Con nhà mình là thiên hạ đệ nhất, căn bản không sợ cái gì. Quả thực không thuyết phục được. Từ khi Dung Nghi trúng tú tài, Tiết di nương nói gần nói xa bắt đầu coi thường hắn, càng bó tay. Hơn nữa bất luận thời đại nào, ngụy thánh mẫu đều đặc biệt nhiều, thật dễ dàng bị người đứng ở đạo đức đề cao, phê nước miếng bay tứ tung. Đề tài có tính tranh luận nàng đã bị cuốn vào một lần rồi, đương sự không được biện bạch câu nào. Nhưng cứ để Tiết di nương làm ầm ĩ vậy, thanh danh của nàng sẽ bị hủy hết. Làm thế nào đây?

Đang nghĩ thì đột nhiên cảm giác được đầu tường có một bóng người nhoáng lên, La Y cau mày nhìn kỹ, phát hiện thì ra là đứa bé trai nhà cách vách, đứng ở chóp tường xem náo nhiệt. Dẫm cả lên ngói nhà nàng rồi. La Y bị dọa vội vàng gọi Hướng ma ma: “Đi cách vách gõ cửa. Quất Tử, gọi Dương Thành tới canh ở phía dưới, cẩn thận đừng để đứa bé kia rơi xuống.” Nhà các nàng là hai tầng nhỏ, nếu rơi xuống ít nhất sẽ mất nửa cái mạng.

Trong viện thoáng chốc bận bịu lên, nhiều nam nhân nhào vào sân, ở dưới mái hiên làm ra trạng thái hứng người. La Y đã mang theo nha đầu tránh vào trong buồng. Chỉ nghe cách vách có người đàn bà hắng giọng trách móc gọi: “Tiểu tử thối, ngươi còn học được leo tường hả!” Tiết di nương thấy có náo nhiệt xem bèn tạm ngừng lại.

Hướng ma ma ở bên ôn hòa khuyên nhủ: “Vị nãi nãi này đừng nóng vội, cẩn thận làm sợ tiểu thiếu gia. Để người ta lặng lẽ đi lên dẫn xuống dưới.”

Phụ nhân kia có thể không nôn nóng sao? Nước mắt đã chảy ra rồi. Đi đi đi lại dưới chân tường, vừa oán giận với Hướng ma ma: “Hỗn Thế Ma Vương này! Nghịch ngợm!”

Hướng ma ma trấn an: “Là lanh lợi mới nghịch ngợm, nãi nãi yên tâm, ngày sau tất có đại tiền đồ.”

Vừa vặn giờ phút này có gia đinh leo lên tường giữ chặt đứa bé kia, từ thang lầu đi xuống dưới. Sau khi đã an toàn, phụ nhân mới nhẹ nhàng thở ra. Cúi thật sâu bái Hướng ma ma.

Hướng ma ma vội vàng tránh ra: “Không được không được! Nô tì không đảm đương nổi.”

Phụ nhân lại khăng khăng phúc lễ: “Đa tạ lão tỷ tỷ, nếu không phải bà nhìn thấy trước, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Hướng ma ma khoát tay nói: “Phu nhân nhà chúng ta thấy, ta không dám nhận.”

Phụ nhân nói: “Như thế thỉnh lão tỷ tỷ đi về trước nói một tiếng, chờ ta về nhà thay bộ quần áo, lại tới cửa nói lời cảm tạ.”

”Vâng, nhất định sẽ chuyển cáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.