Nhận Tiết di nương ra là chuyện trước đây đã bàn bạc rồi, hơn nữa còn phản đối không có hiệu quả. Loại chuyện con vợ lẽ ra ở riêng nâng mẹ đẻ ra nuôi cũng rất phổ biến, dường như chỉ cần lão gia tử đã chết là không có vấn đề gì. Nhưng trên thực tế nàng dâu mỗi nhà đều không thích thú cho lắm. Một di nương là mẹ chồng, đó là tự hạ thân phận. Không mang mẹ chồng tới thì trượng phu có ý kiến. Nếu là lúc trước, La Y sẽ bất chấp tất cả, nhưng hiện thời quan hệ vợ chồng rất tốt, La Y có chút rối rắm. Ngày đó Dung Nghi té xỉu ngoài phòng sinh, rất nhiều người ngầm chê cười Dung Nghi vô dụng, nhưng cùng lúc đó nhiều nữ nhân lại ngầm hâm mộ La Y. Mong người lòng chỉ có một, bạc đầu chẳng xa nhau, cơ hồ là nguyện vọng cuối cùng của nữ nhân thời đại này. Bởi vậy đến nay, La Y có cố kị, có không thoải mái.
Tiết di nương vẫn như cũ - - nông cạn, ương ngạnh. Hầu gia trước vừa chết suy sụp một trận, dù sao không có phu chủ làm chỗ dựa nữa, sinh tử chỉ ở một ý niệm của Tào phu nhân. À, Hầu phủ vừa sửa lại quy củ, bây giờ phải gọi là Thái phu nhân mới đúng. Làm người bất ngờ chính là, Dung Nghi thi đậu tú tài! Hầu phủ lập gia đã có mấy đời, Dung Nghi đây coi như là người đầu tiên! Mặc kệ huân quý ngẩng cao đầu như thế nào, đó cũng là từ nhỏ thỉnh tiên sinh dạy hiểu biết chữ nghĩa, có tài hoa mọi người khích lệ. Vạn vật đều hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao quý, đó mới là chân lý thời đại này.
Nhưng đối với La Y và thân thích Tiêu gia mà nói, tú tài chẳng quý giá gì. Bây giờ nhà mẹ đẻ La Y có sáu người, có hai vị trong đó là tú tài. Hai vị ca ca Đại phòng tuổi không quá lớn, hai người đệ đệ Tam phòng thì còn nhỏ, có nhiều cơ hội! Tiết di nương biểu tình tiểu nhân đắc chí kia, cực kỳ bất hạnh làm cho La Y nhớ lại đám người cô phu nhân xa xôi kia. Tâm tình càng thêm không tốt. Hơn nữa nói gần nói xa phảng phất như La Y trèo cao nhà bọn họ, ý là trúng số, thiếu chút nữa làm cho La Y tại chỗ nổi lôi đình.
Trước mắt, Tiết di nương vừa đến đã chú ý chỗ ở, nhìn phòng mà nàng chuẩn bị tốt cho bà ta, rất không hài lòng, muốn mở miệng bới móc: “Ta nói tức phụ...”
La Y cố kị Dung Nghi nhưng không tới nông nỗi sợ Dung Nghi, Dung Nghi sợ nàng thì đúng hơn. Liền trực tiếp ngắt lời nói: “Tứ Gia, à, là Tứ lão gia còn chưa lăn lộn được tới chức quan nhị phẩm đâu, từ ‘tức phụ’ này để lại ngày sau hắn có bản lĩnh kiếm được cáo mệnh rồi hãy gọi!”
”Cáo mệnh cái gì, chẳng lẽ nó không phải ta sinh? Chẳng lẽ ngươi chỉ nhận cáo mệnh hả?”
Dung Nghi nhìn La Y mặt âm trầm, biết đây là mất hứng. Quả nhiên La Y nói: “Chẳng lẽ nhà các ngươi chỉ nhận cục gạch hay sao?”
Tiết di nương ngơ ngác một chút, mới nhớ tới huynh đệ nhà mẹ đẻ La Y bưu hãn, lập tức bị dọa sững sờ.
Nàng dâu không thể trêu vào, hắn vẫn thương bà mẹ, Dung Nghi đứng ra dàn xếp ổn thoả: “Di nương, phòng ở của con nơi này nhỏ, chỉ có như vậy thôi. Chờ ngày sau con kiếm được căn phòng lớn lại mời người ở phòng lớn.”
Tiết di nương liếc qua thì biết phòng ở này lớn bao nhiêu? Chẳng qua muốn làm trận vở kịch truyền thống ra oai phủ đầu thôi. Đắc ý liếc mắt nhìn La Y một cái, lại bắt đầu bới móc: “Màn trong phòng sao lại là màu sắc này? Thoạt nhìn không sáng sủa chút nào. Còn có dưới giường sao lại nhét những thứ vớ vẩn gì vậy? Gầm giường phải để trống mới tốt. Cái bình kia sao lại thô ráp thế? Chẳng lẽ Tứ thái thái ghét bỏ ta, cố ý làm một cái rách nát tới? Ta cũng có của riêng đấy, không cần bạc của các ngươi.”
La Y lạnh mắt nhìn qua, Dung Nghi thoáng chốc toát mồ hôi lạnh. Đột nhiên cảm giác được ót nhảy dựng, hắn biết, lại tiếp tục như vậy, rất có khả năng lại bị Thiệu Y cho một cục gạch. Trong lòng không khỏi bất mãn Tiết di nương, bà một quả phụ, chẳng lẽ còn muốn dùng đồ rực rỡ hay sao? Lại nói điều kiện nhà hắn chỉ có như thế, Tiết di nương không phải không biết, chỉ lo bới móc làm hắn cũng khó chịu: “Di nương đây là ghét bỏ con không có của?”
Tiết di nương muốn sĩ diện với con dâu thôi, không muốn trêu chọc con trai. Ngượng ngùng câm miệng. Cảm thấy thầm hận, nàng dâu quá lợi hại, lại chế trụ con trai mình, nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.
La Y từ đầu không muốn đối miệng đối lưỡi cùng Tiết di nương, thấy Tiết di nương câm miệng, lập tức trở về phòng. Dung Nghi nhìn bóng lưng La Y, cũng cảm thấy có chút ngại. Tùy ý trấn an Tiết di nương vài câu, liền đuổi theo nàng dâu.
Đi vào nhà, thấy La Y ngồi ở trên giường dựa vào cửa sổ. Chạy đến bên cạnh nói: “La Y tốt à, di nương cáu kỉnh chút thôi, nàng là người làm công tác văn hoá, tha thứ một chút là xong mà.”
La Y kỳ thực không hề tức giận, cũng không phải là lần đầu tiên gặp người hỗn xược như thế. Nàng đang suy nghĩ kế sách. Nghe được Dung Nghi nói như vậy lại tức giận : “Hừ, hóa ra đọc nhiều sách là đáng đời bị lãng phí à? Ta không phải là người có văn hóa gì đâu, trực tiếp đóng cửa lại đánh một chầu như thế nào?”
Dung Nghi ôm vai La Y: “Nàng dâu hiền thảo à, là ta không biết nói chuyện. Nàng đừng tức giận, sau này ta khuyên bà ấy.”
La Y nói: “Ta cũng là di nương sinh, lòng huynh ta biết. Chỉ là lời ta nói lần trước vẫn còn đây, di nương có quy củ của di nương. Không có di nương nhà nào làm như vậy cả. Nếu thực sự ồn ào làm ta tức, ta thu thập huynh đừng đau lòng!”
Dung Nghi tuyệt đối tin tưởng đây là lời nói thật, đừng nói di nương có chia chủ- nô, chính là hắn là phu chủ, cũng sẽ bị đánh thôi. Sờ sờ cái mũi, haiz lão nương, ngài tốt nhất nên yên tĩnh chút, nếu không nàng dâu đánh tới ngài, con không ngăn được đâu!
La Y lại nói: “Ta là người ngay thẳng, không biết nói lời dễ nghe dễ ngửi. Một câu thôi, ta chán ghét người không quy củ!”
Dung Nghi gật đầu, ngài vốn rất ngay thẳng... Nhưng loại chuyện dùng kim đâm trượng phu, là quy củ nào vậy? Đương nhiên lời này nhất định phải dìm chết ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra được.
La Y thấy Dung Nghi gật gù hiểu ý, không tiện phát cáu nữa. Xem ra vẫn phải nghĩ biện pháp mới được. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là nan đề ngàn năm, huống chi vị mẹ chồng của nàng đây lại dị thường khó chơi. Bây giờ nàng có con, Dung Nghi có công danh, ôi ném chuột sợ vỡ đồ.
Dung Nghi không biết La Y đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng không quay đầu lại, bèn cười làm lành nói: “Chuyện phiền lòng thì đừng có nghĩ, không phải nói ngày mai nàng về nhà mẹ đẻ sao? Cứ ở lại chơi một ngày vui vẻ. Bây giờ ta cũng có tiền đồ, chắc lúc này nàng được yêu thích rồi!”
La Y liếc xéo hắn một cái, biểu tình không còn nghiêm túc như vậy: “Đợi ngày sau huynh tên đề bảng vàng, làm môn sinh Thiên tử ta mới thể diện cơ.”
”Đừng nói bịa như vậy chứ! Nàng nói để ta thì tú tài thôi mà!” Dung Nghi kích động...
”Bởi vậy huynh đến không mất mặt đâu, nhưng cách được sủng ái thì còn xa lắm.” La Y nhíu mày nói: “Nhưng mà ta rất dễ nói chuyện, tạm tha cho huynh đấy.”
Dung Nghi vã mồ hôi, cố ý làm cái vái: “Đa tạ nương tử đại lượng khoan hồng.”
La Y nở nụ cười hì hì.
Dung Nghi thở ra, chao ôi, cô nãi nãi ơi, cuối cùng ngài cũng nở nụ cười. Sắp kéo cái mạng già của ta rồi!
Trúng tú tài, cùng năm bắt đầu có giao tế. Bởi vậy cuối tháng tư có thành tích, mãi cho đến tháng năm, Thiệu Y mới chọn được ngày rảnh thỉnh quan hệ thông gia trong nhà tụ họp. Tú tài ở Tiêu gia không quý trọng gì, nhưng không phải hoàn toàn là không có người quan tâm. Bởi vậy mặc dù không mời khách nhiều, nhưng có gọi cô nương xuất giá về, xem như người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Bởi Dung Nghi cũng ở đây, dứt khoát mời cả người Hoàng gia tới. Làm cho bọn họ cao hứng nhìn ngoại sinh nữ tế. Hôn sự của La Y, Hoàng gia tuy rằng không tiện chen vào nói, nhưng quan hệ cũng khó coi, vì vậy bây giờ bù lại.
Lần này cao hứng nhất là Tiêu gia lão thái thái, cuối cùng cháu gái cũng được tốt hơn rồi. Con thứ hai ngại hiếu đạo không nói gì, nhưng cũng phát cáu nhiều năm không nói nhẹ nhàng gì trong thư. Đứa con thứ hai này quật cường nhất, thế này tốt rồi, coi như có câu trả lời thỏa đáng. Quả thực thở dài một hơi.
Theo lệ thường thì nam nữ tách ra bãi yến. Vừa thấy mặt, Thiệu Y trực tiếp cho Dung Nghi một đấm: “Tiểu tử ngươi được đấy! Chân nhân bất lộ tướng, một kích tất trúng!”
”Tứ ca đây là hâm mộ ghen ghét hả?” Dung Nghi cười gọi là đường làm quan rộng mở! Không quan tâm dùng luôn từ của La Y.
Thiệu Y chán nản, mẹ ngươi ngươi ngươi một cái quần áo lụa là! Một lần thi đã được! Ta ta ta lại phải thi ba lần! Ông trời ơi ông mù mắt phải không? Đáng giận nhất là, trải qua Phạm tỷ phu quyền uy xem xét, Dung Nghi thật sự là thi được. Phát huy vượt qua trình độ thi được! Bởi vậy Thiệu Y vừa thấy khuôn mặt Dung Nghi kia liền tức giận! Học vấn liều qua, nhân phẩm cũng liều qua, ôi lệ rơi đầy mặt.
”Được rồi Lão Tứ, Tam muội phu cũng là người thông minh. Trước kia chỉ là không để bụng thôi, giờ đây nỗ lực là đỗ?” Thiệu Hi đứng ra hoà giải, hắn tuyệt đối có thể lí giải tâm tình xoắn xuýt của Thiệu Y. Ba tuổi bắt đầu nhìn sách, năm tuổi chính thức vỡ lòng. Mười năm gian khổ học tập khổ đọc, thi hai lần đều không trúng, cuối cùng lại cùng năm với tên lưu manh không học vấn không nghề nghiệp. Lại không thể trách người khác, chỉ có thể trách bản thân mình trình độ không đủ. Đổi thành ai cũng có thể nôn ra máu.
Thiệu Y âm thầm trợn trắng, Nhị ca huynh cứ mở to mắt nói lời dối gian đi. Lúc trước không biết ai nói heo còn thông minh hơn Dung Nghi! Hắn không chỉ tâm tình xoắn xuýt như vậy thôi đâu, nội tâm hắn còn cao hứng thay La Y. Nếu Dung Nghi không có kì vọng, hắn còn nóng ruột hơn cả cha mẹ ruột Dung Nghi. Giờ hay rồi, Dung Nghi trúng, hắn lại bị đả kích hết sức thảm. Hai chữ ‘buồn bực’ thực là rõ ràng.
Lão thái gia vui tươi hớn hở nhìn tôn tử tôn nữ tế tranh đấu, tam tôn nữ tế này cư nhiên không phải gỗ mục. Tuy rằng nhị tôn nữ tế nói không thể tiến học hơn được nữa, nhưng ít ra chứng minh người này không ngốc như vẫn nghĩ. Tuy rằng so sánh giữa nữ nhi và cháu gái, có khuynh hướng thiên vị nữ nhi hơn chút. Nhưng đây cũng là cháu gái ruột. Tốt! Thật tốt! Thật sự là quá tốt! Ha ha ha ha ha!
Không khí bên nữ quyến càng sinh động. Sa Chức mang theo một đứa bé, trong bụng đoán chừng còn có một cái bánh bao, điển hình ba năm ôm hai đứa. Vừa ra sân đã nổi bật hơn vợ Thiệu Y và La Y. Mọi người vây quanh Sa Chức nói về việc sinh nở.
Nữ quyến Tiêu gia coi như biết sinh, nữ nhi đã gả ra ngoài người nào cũng có con. Đề tài này an toàn lại vui vẻ, một đám làm mẹ ríu ra ríu rít cười thành một đoàn, náo nhiệt mạnh mẽ còn hơn cả đón năm mới.
Lão thái thái thấy mọi người cao hứng, không khỏi nói: “Không biết mấy đứa nhỏ của Ngọc Bích thế nào. Thoáng cái đã nhiều năm không có thư từ gì rồi.”
Lời này vừa nói ra, đầy nhà tẻ ngắt. La Y càng xấu hổ. Triệu thị vội vàng cười nói: “Đương nhiên là có phúc rồi.”
Lão thái thái tuổi lớn dần, không còn phản ứng nhạy bén như lúc tuổi còn trẻ, nhưng lại không có chứng bệnh si ngốc tuổi già. Thấy thế chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng đành chịu. Chính bà cố ép mang về, tẩu tử cháu dâu đều không muốn gặp, chờ bà trăm năm đi tây thiên, kết cục càng tệ hơn. Không bằng cứ giữ một tia tình cảm vậy thôi, thực sự đến cùng đường mới nói. Nhìn La Y vẻ mặt thỏa mãn, nội tâm cũng cảm thấy đáng tiếc. Kỳ thực nếu như cùng một chỗ với Hoa Chương cũng rất xứng đôi. Đáng tiếc Ngọc Bích một bó tuổi lại không hiểu chuyện, ánh mắt quá cao. Được rồi được rồi, con cháu đều có phúc của con cháu, không quan tâm được nhiều như thế. Tuy rằng khuyên giải bản thân mình như thế, nhưng hưng trí vẫn bị hạ xuống. Tất cả mọi người có con trai, con gái, đều có thể hiểu được loại vướng bận này, cũng không nói xấu mà nói sang chuyện khác, xem như bỏ qua trang này.
Trên đường về nhà, Dung Nghi hỏi: “Hôm nay vui không?”
La Y cười cười: “Vui. Tẩu tử tỷ muội người người sống tốt, sao lại không vui?” Tuy rằng có nhắc tới nhân vật không vui, nhưng nàng bây giờ tạm được rồi, vậy thì từ bi không ghi hận Cô nữa. Về sau có cơ hội gặp lại, chỉ cần không chọc vào nàng, nàng quyết định vẫn lấy lễ đối đãi.
Dung Nghi vỗ tay cười nói: “Không phải nàng sống tốt nhất mới vui vẻ sao?”
La Y suy tư một chút, nghiêm túc nói: “Ta lại hi vọng bọn tỷ muội đều sống tốt hơn ta. Như vậy về sau ta bị khi phụ sỉ nhục, sẽ có người ra mặt cho.”
Dung Nghi véo má La Y nói: “Ai dám bắt nạt nàng! Đại Mẫu Dạ Xoa!”
”Huynh lặp lại lần nữa!!!”
”Nói thì nói, Mẫu Dạ Xoa!” Dung Nghi xem như nổi lên dũng khí nói, nhưng âm cuối vẫn hơi nhẹ, đây là kết quả bị La Y ảnh hưởng đã lâu