- Ừm, hắn ta bị gay. Chắc có lẽ vì yếu sinh lí từ bé nên không có cảm giác với con gái. Có thấy hắn lạnh lùng không?- Xung quanh gật gật đầu
(Hớ hớ hớ :3).
……………………………………………………………………………………………….
“Em đang bay trong giấc mơ riêng mình tìm lại hơi ấm thân quen nhưng sao lạnh lẽo bàn tay này…”(Gương-Đông Nhi) Tôi vẫn đang say giấc nồng thì
có ai lay lay vai. Bực bội, tôi làu bàu:” Đừng có động vào bà, bà rạch
nát mặt bây giờ!”
- Cô cũng gan!- Giọng nói với ngữ điệu ngang phè phè, lạnh xè xè phả vô
bản mặt lợn của tôi. Tôi nhổm đầu dậy nhìn dáo dác, tôi quay sang người
bên cạnh. Hú hồn, hắn đang chống cằm nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn không
vui. Bà phải chịu đựng cái bản mặt đưa đám của nhà ngươi đến khi nào
đây? Mình đúng là oan gia với ông trời, lúc nào gọi ổng, ông ta đều:”Tự
xử đi con!” Thế éo nào mà vẫn được người đời gọi là trời là thiên? Tôi
cười hề hề:
- Có chuyện gì thưa đại ca?
- Tôi là đại ca của cô sao?- Hắn hừ lạnh 1 cái, cái mõm chihuahua của
hắn khinh khỉnh khiến tôi chỉ muốn dùng dao lóc từng lát thôi.
- Thì người bề trên, người dưới phải biết lễ!- Tôi mỉa mai, não hắn ngắn chắc chẳng hiểu chi đâu. Hắn liếc tôi 1 cái béng ngót:
- Nếu tôi nhận cô làm “đàn em” thì mỗi lần đánh nhau cô ra đứng khóc hay cãi lí?- Hắn hỏi quá sock khiến tôi há hốc mồm. Tôi đánh giá hắn quá
thấp chăng? Tôi cứng họng không trả lời được. Hắn nói tiếp, giọng vẫn
ngang phè phè mà theo tôi là giọng thái giám:
- Tôi không phải người bề trên, tôi không biết lên đồng như cô!
Lên đồng? Có quá đáng lắm không đại sư huynh? Chỉ là tôi hồn nhiên mong
muốn mình bình yên thôi. Bà mà lên đồng thì bà bảo tế thịt con cho bà ăn vã. Tôi cố gắng kiềm chế nở nụ cười:
- Vậy anh gọi tôi dậy có gì không?
- Tại tôi không ngủ được.- Dây thần kinh trong não tôi đã ít rồi giờ cứ
cho nó đứt theo từng ngày có phải lễ không? Không ngủ được thì uống
thuốc ngủ, cứ ngỡ 2 đứa đều ngủ thì không phải cãi nhau, không thấy bản
mặt thối tha của hắn chứ. Tôi kiềm chế lần 2, cười như muốn đấm vào mặt
hắn:
- Vậy còn gì nữa không? Tôi ngủ tiếp!
- Biết chơi caro không? Tôi với cô đấu?- Hắn nhếch mép kiêu ngạo. Caro
thì chị không giỏi, cưng chảnh bao nhiêu thì chị cũng đủ biết tay nghề
rồi. Tôi lắc đầu:
- Tôi chơi không giỏi!
- Tôi sẽ hướng dẫn.- Chà chà, tên này có vẻ rành rọt đây. Hắn lôi 1 sấp
giấy trắng trong cặp ra đặt lên bàn. Cái này là chuẩn bị chơi caro hay
phòng hờ nhà vệ sinh trường hết giấy? Tôi cứng cả quai hàm run run đánh
con x đầu tiên. . .
1 ván. . .
2 ván. . .
3 ván. . .
Tôi đứng dậy cười ha hả, vừa nhảy vừa múa vui mừng:
- CÁI ĐỒ CHƠI YẾU MÀ ĐÒI RA GIÓ, ANH THUỘC LOẠI CHÂN DÀI NÃO NGẮN CŨNG
PHẢI RỒI! CẢ BA VÁN ĐỀU THUA HẾT BA VÁN, HỎI THỬ TRONG LỚP XEM CÓ AI
ĐÁNH THUA TÔI HAY KHÔNG? A HAHAHAHAHA…
*Tiếng dế kêu* Gì ta? Có đều gì không đúng lắm. Cô giáo đang nhìn tôi 1
cách kì lạ, đang giờ học, thôi tiêu rồi. Cả lớp cũng trân trân nhìn tôi. Hắn đang che miệng cười thỏa mãn. Ế, hắn ngu thiệt mà! Sao không nhìn
hắn mà nhìn tôi? Tôi lẳng lặng ngồi xuống cho xong chuyện nhưng cô không có vẻ muốn buông tha khi đi xuống chỗ tôi cầm sấp giấy của hắn lên. Cô
phẫn nộ:
- Giờ học 2 em ngủ đã đành, giờ còn chơi cờ làm ồn lớp. Cho nên…- Cô
nhìn hắn, hắn đang hầm hầm nhìn cô.- Minh Minh ra ngoài lớp quỳ cho cô!
Hả? Tôi có nghe lầm không? Tôi nhìn cô chớp chớp mắt:
- Còn hắn?
Cô ngập ngừng:
- Do không gây mất trật tự nên không đến nỗi nào!
Thiên vị, rõ ràng là thiên vị mà. Trên đời này còn phép tắc gì nữa
không? Tại sao ông lại vùi dập con như loài hoa héo tàn thế? Tôi nghiễm
nhiên không đồng ý nhưng cũng phải xách cặp đi ra khỏi lớp. Tôi ôm
cặp,đứng lên liếc hắn:
- Đi ra cho tôi đi…
- Không ngờ chân cô ngắn não cũng ngắn.- Hắn nở nụ cười điêu chưa từng
thấy. Vậy là do hắn giả vờ á? Tôi khựng lại rồi vô hồn bước tiếp. Con
chihuahua đầu đàn này không thuộc loại não ngắn như tôi nghĩ rồi. Suy ra tôi não ngắn? Tôi bần thần ngồi chết trân ở cửa lớp. Số của tôi là
không thể rời khỏi cái cửa lớp thân yêu rồi.
Sau tiếng trống chuyển tiết, tôi trở vào lớp. Hắn đang ngủ. Tôi thẳng thừng ôm cặp ngồi cạnh con Yến, ngồi cạnh hắn có ngày đứt mạch máu
nhiều quá mà chết. Nó quay sang nói nhỏ với tôi:
- Trông vậy mà bá đạo ghê mày nhỉ? Tội mày quá!
- Mày còn nói, hôm qua là ai ủng hộ đem bánh bao cho tao ăn?- Tôi trợn mắt, nó cười hề hề:
- Xin lỗi mày! Mê trai không phải là cái tội.
- Khi nào mày bóp chết tao mới là có tội đúng không?- Tôi hầm hầm nhìn
nó bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Nó chu mỏ nhướn mày làm ra vẻ “điều
đó là dĩ cmn nhiên”. Dằn xuống, dằn xuống, bạo loạn nữa là ba mẹ vào gặp giám thị.
Tiết Toán trôi qua tẻ nhạt, đúng rồi, tôi ngủ mà chẳng mơ thấy gì,
không tẻ nhạt chứ là gì nữa? Hình như ngủ nhiều quá hay sao mà 2 tiết
cuối tôi mở mắt thao láo cho đến ra về. Cũng may, hắn ngủ nên không biết trời trăng mây đất. Tôi xách cặp ra về, con Yến cũng lẽo đẽo theo. Tự
nhiên có 1 bọn con gái chặn đường tôi lại, là mấy đứa trong hội “Mê Trai Không Chớp Mắt” đây mà. Chuyện này thì tôi cũng gặp phải rồi nhưng là
của con Yến, tôi đi cùng, hôm nay phải đổi ngược lại rồi. Bọn nó bảo tôi đi ra sân sau, bà rất rõ nhưng bà vẫn đi xem thế nào. Đến nơi, con nhỏ
mê trai thứ nhất lên tiếng:
- Mày có vẻ rành Thanh Tuấn?
- Thú thật, không giấu gì các người. Tôi rất rành là đằng khác!- Tôi chép miệng. Tụi nó mở to mắt nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ tiếc rẻ:
- Có muốn nghe không? Lâm li bi đát lắm!
Bọn nó cũng tò mò nên quên béng việc phải xử tội con lợn này. Tôi kéo tụi nó lại tảng đá nói:
- Ừm, hắn ta bị gay. Chắc có lẽ vì yếu sinh lí từ bé nên không có cảm
giác với con gái. Có thấy hắn lạnh lùng không?- Xung quanh gật gật đầu
(Hớ hớ hớ :3).- Ây da, biết hắn để mắt đến ai không?
- Ai? Ai?- Bọn xung quanh mắt tròn mắt dẹt tò mò, lũ ngốc này nó tin tiểu thuyết gia sái cổ luôn í. Haha. Tôi khẽ thở dài:
- Có like fanpage của Quang Huy trên facebook không?
- Tất nhiên là có rồi!
- Chính hắn lập ra đó!- Tôi nhíu mày, chính tôi lập ra đó *Khác nhau hoàn toàn nhỉ?*.
- Aizz, chẳng lẽ cậu ta thích anh ấy?- 1 đứa lo lắng.
- Chớ còn gì nữa? Con trai đã ít mà chúng nó còn yêu nhau!- Tôi thở dài
lắc đầu tỏ vẻ thương tâm. Yến khều khều vai tôi. Tôi phủi ra tiếp tục
buôn dưa lê. Giọng nó có vẻ không được khỏe:
- Minh…Minh…
- Mày bệnh hay sao mà nói chuyện khó nghe thế? Tiếp tiếp đi mấy cậu…-
Tôi quay lại cuộc vui. Bọn nó nhìn ra đằng sau tôi rồi 1 đứa cười hề hề:
- Bọn tôi đi trước!
- Ế, chưa xong mà!- Tôi vẫy vẫy tay lại nhưng tụi nó chạy nhanh như gió. Lúc này tôi mới quay lại nhìn con bạn. Tôi trợn tròn mắt, thì ra nãy
giờ hắn là người khều vai tôi. Tôi cười như mếu. Mặt hắn rất ư là nóng
nảy và bặm trợn. Tên du côn nào cũng như thế mà! Huhu. Hắn nói chuyện
lạnh tanh:
- Tôi gay bao giờ? Tôi yếu sinh lí bao giờ?
Tôi nín bật không trả lời,giả điên là tốt nhất. Hắn cười ma mãnh:
- Có muốn kiểm chứng không?
- Đồ biến thái!- Tôi hét lên, lấy tay che mắt rồi phi 1 cước vào “em
trai” của hắn. Tôi chỉ nghe hắn hự 1 cái, tôi phải nhanh chóng tẩu
thoát, vừa chạy tôi vừa nói với nhỏ bạn:
- Tao đi trước đây!
- Ê ê ê…- Nó gọi với lại đằng sau nhưng tôi vẫn vụt đi. Về đến nhà, tôi
khóa cổng nhà lại. Tôi nhảy chân sáo đi vào, toàn thắng, toàn thắng,
Minh Minh muôn năm. Hố hố. Mẹ tôi đang trong bếp chưa hay tôi về nên tôi lặng lẽ lên phòng không để mẹ sai khiến và chứng kiến những cảnh “nóng
bỏng” không muốn nhìn. Oppa Unnie à, 2 người không thấy ngại khi con của 2 người đã lớn tồng ngồng mà chứng kiến hay sao? Tôi ngã lưng trên
chiếc giường êm ả, mở laptop lên. Ối, có nhiều cmt về truyện quá nè. Ví
dụ 1 số thử nha: Sao bạn tính cho hoàn cơ mà? (Reply: Mình nghĩ nên kéo
dài ra!) Tên Tuấn cũng đẹp mà sao ác thế?(Reply: Đúng đúng, mình thích
bạn!) Bạn có phải là hủ nữ không? Đừng nói là cho nam chính thành với
Tuấn nha! (Reply: Mình thích bách hợp hơn, nhưng vẫn thích người bình
thường nhất!). . .
Bách hợp: Thể loại truyện les.
Hủ nữ: Những đứa con gái thích con trai yêu nhau.
Tôi mở rộng ra thêm là do yếu sinh lí từ bé, không có cảm giác với
con gái nên thành ra đú bám nam chính. Hắc hắc, cho chừa nha bé con.
Nhưng điều tôi lo lắng nhất là làm sao đối mặt với hắn trong ngày mai!?!
……………………………………………………………………………………………….
- Em vừa đánh nhau sao?- Huy ngồi trên sô pha xem ti vi. Thấy hắn về mặt mày nhăn nhó thì hỏi. Hắn quăng áo khoác và cặp lên ghế bực bội:
- Em vừa bị con nhỏ khùng đạp “em trai” đó!
- Hả?- Anh ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn mặt vẫn hầm hầm không trả lời. Anh cười nắc nẻ:
- Ai mà gan thế?
- Em đã nói là nhỏ khùng rồi mà.- Hắn vò đầu tức tối. Huy lắc đầu:
- Biết đâu là duyên phận của em!
- Duyên con khỉ, em mà có bạn gái như con lợn đó em đã xẻo thịt lâu rồi.
- Có cần nghiêm thế không?- Anh trêu. Hắn không thèm trả lời nữa mà nín thin. Đột nhiên hắn bật dậy nhìn anh:
- Anh có cách nào để chơi caro giỏi không?
- Sao?- Anh hỏi lại 1 cách khó hiểu.
Thì ra là đó giờ chàng ta chưa bao giờ chơi caro nên nàng thắng ban
nãy là đúng rồi. Hôm qua bọn đàn em túm tụm lại chơi nên chàng cũng lò
dò theo nhìn. Thấy thú vị nên nhào vào. Cơ mà chẳng tên đàn em nào đánh
thắng hắn cả. (Người thua sẽ bị cóc đầu nên cho tiền bọn nó cũng không
dám). Cho nên hắn ta ngạo mạn thách đấu với Minh Minh nhà ta. Thú vị à
nha! Quang Huy hướng dẫn hắn 1 số nước đánh bí mật, hắn cười hề hề, ngày mai hắn sẽ có cơ hội lên mặt tiếp tục. Đột nhiên hắn nhớ đến câu chuyện ban nãy Minh kể, nàng nói hắn thích anh ruột của mình. Chẳng lẽ, con
nhỏ đó thích anh Huy? Hắn xoa xoa cằm đăm chiêu. Thảo đi vào cười hiền:
- Tuấn!
- Chị…- Hắn cũng mỉm cười, nụ cười rất hiền lành và thoải mái.