- Nguyễn.Thanh.Tuấn.- Hắn gằng giọng cái tên mình rồi liếc mắt xuống tôi. Trời ơi, sao mà cứ ám tôi hoài vậy???
…………………………………………………………………………………………………..
Tôi cắn cắn môi suy nghĩ, chỉ còn cách này, xin lỗi vì em sẽ nói dối các anh trai nha. Bọn họ tiến tới gần tôi, bẻ tay rôm rốp. Tôi nhìn bọn họ
nhếch mép:
- Không biết trời cao đất rộng là gì cả, đàn chị của các người mà cũng dám đụng vào sao?
Bọn họ ngạc nhiên, ế hế hế, trúng kế rồi. Tôi cố trấn an mình nói tiếp:
- Ban nãy đại ca các người chỉ là… muốn xem ta dạy dỗ các người thế nào thôi… Giờ muốn gì? Tất cả cùng xông lên hay từng người?
Tôi thầm gọi bố gọi mẹ trong bụng, tôi không biết nếu bọn chúng cùng
xông lên tôi còn toàn vẹn cái thây để mà chôn không nữa. Ấy thế mà, bọn
họ sợ thật. Phải chuồn thôi, nếu họ mà biết chắc không yên thêm 1 cú
nữa. Tôi khinh khỉnh quay đi. Vừa quay ra đằng sau đầu tôi đã đụng trúng ai đó, định dùng kế tiếp tục nhưng… ôi thôi rồi… Chihuahua đầu đàn đang nhìn tôi, hắn nhếch mép làm cho tôi muốn méo miệng. Tôi vô cùng vô cùng biết ơn ông trời đã cho cái kế để tẩu thoát nhưng cũng oán hận ông trời là trốn không trót. Giọng hắn lạnh tanh:
- Cô trong băng đảng nào vậy? Tôi không nhớ là tôi cho cô dạy dỗ đàn em mình!
Cái tên này từ tủ lạnh chui ra hay sao mà cái gì cũng lạnh sất. Tôi
cắn cắn môi không trả lời, tại sao tôi lại xui xẻo đi xem mặt trúng phải cái tên biến thái thích ức hiếp con gái này vậy chứ? Bọn đàn em ngờ
nghệch ban nãy thấy vậy thì tiến lên bao vây. Đối phó với 1 con mèo
Kitty thì có cần kéo nguyên đàn Chihuahua thế không? Tôi hoảng loạn, để
xem còn kế sách nào nữa không. Khóc, đúng rồi, khóc. Con trai sẽ rất mềm lòng nếu con gái khóc. Tôi hu hu khóc như con nít bị giật kẹo. Bọn đàn
em có chút ngạc nhiên tuy nhiên “con” đầu đàn vẫn sắt đá. Hắn khẽ nói
nhỏ vừa đủ cả bọn nghe:
- Mặt cô khóc rất giống con hà mã!
“Bựt…bựt…” Tiếng dây thần kinh đang đứt trong đầu tôi thi nhau “nổ
máy”. Hắn là loài gì thế? Cầm thú, đúng, cầm thú. À không, thua cả cầm
thú mà có hơn thì cũng chỉ là thể loại hơn cầm thú. Nước mắt hoa lệ giàn giụa thế mà nói giống con hà mã. Đã thấy cô nào khóc đẹp giống tôi
chưa? Anh khóc chắc hắn rất giống con tinh tinh đó. Tôi lau nước mắt,
liếc hắn:
- Mấy người đủ chưa? Ăn hiếp 1 đứa con gái vui lắm hay sao?- Tôi quay
lại đằng sau nhìn tên đã bị tôi phi cho cái lon.- Tôi xin lỗi rồi mà, có phải là tôi cố ý đâu? Cái lon trúng cái đầu chứ đâu phải trái dừa chứ?
Có cần đi bệnh viện khám không? Đi học xong thì không về nhà, tụm năm
tụm bảy phá làng phá xóm, nhìn là biết đồng phục trường Minh Đăng rồi.
Các người học lớp nào? Nhất định tôi sẽ báo cho thầy giám thị!
Tôi tuôn 1 tràn cảm xúc đang phập phồng trong lồng ngực. LoL~ =)))~
Tụi đàn em đằng sau đều đỏ mặt tía tai. Tôi không nhìn thấy sắc mặt của
hắn do đứng đối diện, với lại hắn cao quá. 1m86 là ít nha! Tôi đi vòng
qua hắn, hắn chắn tay lại:
- Con gái gì mà dữ như con cọp. Mình thì là con vịt đòi tiêu chuẩn bạn
trai toàn là thiên nga. Tôi đoán không lầm là cô đang ế nên mới tham gia xem mặt.
Nộ khí xung thiên rồi nha, cái tên này, chạm vào vết thương trong tim mà nắn mà bóp cho nó ra máu. Tôi vịt thì sao? Nhà anh hết gạo chắc? Tôi mơ mộng thì sao? Cái thể loại chân dài não ngắn, du côn, du đãng có dâng
hiến ta cũng chẳng thèm. Ta phỉ nhổ vào mặt. Tôi nghiến răng:
- Anh thì tốt quá chắc? Anh cũng đi xem mặt kìa, anh cũng chẳng có ai phải về 1 mình giống tôi đó thôi!
- Nghe gì không? Đại ca đi xem mặt đó, còn về tay không cơ. Tính ra 2 người này cũng có duyên phận!- Đây là tích góp các câu bàn tán của bọn
đằng sau. Hắc hắc, cho chừa, nhà ngươi cũng ế chảy thây mà làm cao. Cũng đúng thôi, con trai có tí nhan sắc mà tính cách như quỷ vương, ai thèm
hốt chớ!!! Tôi nghiễm nhiên rất rất hài lòng. Hắn đang tức đỏ mặt, tính
ra bọn đầu gấu này hiền chán, ta đã hiền mà bọn chúng còn hiền hơn. Hắn
nhếch mép:
- Cô học trường Minh Đăng?
- Thì sao?- Tôi hí hửng chẳng sợ chi.
- Lớp?
- 12A1. Lớp giỏi nhất đó!- Tôi lè lưỡi, dốt nhất thì có nhưng những tên này thì biết gì mà bình luận.
- OK. Tôi tính sổ cô sau, giờ thì…- Hắn bẻ tay rôm rốp, trời ơi, đã nói
là tính sổ sau rồi mà còn khởi động tay chi đùng đùng vậy. Tôi nhắm mắt, thôi thì chịu trận vài cú đi.
*Bốp…bốp…*
- Đại ca ơi tha cho bọn em!- Nghe tiếng van xin tôi hé mắt ra, thì ra là huynh đệ tương tàn. Thôi, còn đợi lúc nào nữa, chạy cái rồi kể chuyện
tiếp cho mọi người nghe sau nha. Chạy 1 đoạn xa rồi tôi mới đứng đó thở
dốc. Hắc hắc, tính ra bọn đầu gấu đó cũng đầu trâu, óc heo gớm. Con đầu
đàn thì cũng có thể tính là nhiều đậu hủ nên thông minh hơn chút đỉnh.
Lúc nãy có lẽ do đồng bọn bàn bạc quá nhiều chuyện của hắn đây mà. 1 lần nữa, tôi uể oải lê bước về nhà.
- Con về rồi! Còn cơm không ạ?- Tôi tháo giày ra rồi nằm dài trên ghế sô pha. Mẹ tôi đi ra, nét mặt rất chi là đáng ghét:
- Thấy chưa, có anh nào chịu đâu???
- Mẹ cũng chỉ có mình ba khi mẹ đã 30 đó! Con sẽ dắt bạn trai về trước
độ tuổi đó của mẹ cho xem!- Tôi lè lưỡi rồi chạy lên phòng. Lúc nãy đĩa
kimbap chẳng thấm thía gì cái bao tử nghỉ ngơi từ lúc về nhà đến 4 giờ
chiều nay, chắc phải ra ngoài tìm cái gì ăn thôi. Nếu tôi xuống lục cơm
thì mẹ sẽ bảo:” Có anh nào hốt hàng thì sẽ đi tăng 2, được ăn lần 2 thì
sẽ không về nhà ăn cơm nguội!” Cơm nguội thì có sao không? Chỉ là con…
híc híc… không thích thức ăn ở ngoài thôi. Tôi mở cái rèm cửa bên phòng
ra cho ánh nắng chiều rọi vào. Tôi ung dung khoanh tay lên thành cửa
nhìn xuống. Trời, trời, trời thương hay sao mà cho tôi mở cửa sổ trước
khi đi tìm thức ăn giữa khu rừng hoang. Đàn chó chihuahua ban nãy đang
“đánh hơi” con mèo Kitty thì phải, bọn chúng lạng qua lạng lại trước cửa nhà tôi. Điệu này không ổn, nhưng tôi đói. Á, Hải Yến. Tôi gọi cho nó:
- Tăng 2 xong chưa???
- Xong rồi! Có gì không?- Nó hỏi.
- Mua cái gì đem đến cho tao đi, tao đói lắm lắm rồi đó. Nhưng rõ khổ,
ban nãy nhỡ đụng trúng 1 con chihuahua, giờ nó kéo cả đàn đánh hơi trước cửa nhà tao đó! Tao rất rất thù mày, tại mày mà tao mới phải đau khổ
đắt tội với cái tên trùm giang hồ khuôn mặt đẹp như hoa hồng nhưng tính
cách thì là hoa phân lợn đó… Mày thì…
- Đừng nói nữa…- Nó nói khẽ. Tôi tức muốn xì khói luôn, con bạn mê trai này, còn dám bênh vực nữa sao? Tôi tiếp tục:
- Mày thì ngon rồi, vơ được anh Hiếu. Cũng may cho tao là ban nãy không
vơ đại cái thằng trùm giang hồ, tao mà đi chơi với nó á, tao với nó đánh nhau trên phố luôn. Con người gì mà khó ưa, nhỏ nhen như con gái…
- Đưa điện thoại cho tôi…- Giọng nam, sao vậy? Thằng cha Hiếu gì mà vô
duyên rứa? Chuyện con gái đang bàn tán với nhau mà cũng giành nói. Trong phút chốc, tôi nhận ra… giọng của con chihuahua đầu đàn. Thảm rồi, lần
này thảm rồi. Chẳng nhẽ con bạn tôi bị hắn bắt cóc rồi sao? Chắc là do
ghen với tên Hiếu rồi cướp bạn gái đây mà. Tôi quát bên đầu dây:
- KHÔNG ĐƯỢC LÀM HẠI BẠN TÔI! TÔI SẼ GIẾT ANH ĐÓ!
- Cô nói tiếp đi, nhỏ nhen như con gái rồi còn gì nữa?- Câu từ hắn nói
rất nhẹ nhàng nhưng tôi nghe nó nặng cả tạ, muốn thủng màng nhĩ. Bao
nhiêu nhiệt huyết và can đảm của tôi theo gió mà bay. Tao xin lỗi mày
Yến à. Hãy để thằng bạn trai mới bảo vệ cho mày, tao sẽ giúp tình cảm 2
bây thêm khắng khít. Tôi cúp máy cái cụp rồi quăng cái điện thoại ra xa
sợ hãi.
30 phút sau. . .
“Cốc…cốc…”
- Mẹ à?- Tôi hỏi vọng ra, tay vẫn gõ gõ laptop trên đùi.
- Mẹ mày đây!- Giọng con Yến, OMG, tôi chạy ra mở cửa. Mừng quá, nó vẫn
lành lặn, thế là tên Hiếu trông có vẻ nhỏ con đó đã chiến thắng cái tên
to xác óc trâu. Hura!!!! Nó đẩy tôi vào phòng rồi đưa cho 2 cái bánh
bao. Đúng là con bạn hiểu tôi, ăn 1 cái thì bị xệ cmnr. Ăn 2 cái cho
đồng đều hé hé ( nàng ta đang nói đến cái chi rứa? =))))~ Đầu óc tiểu
thuyết miết nó thế đấy!) Tôi ăn ngấu nghiến trong vòng 5 phút. Ăn xong,
tôi xoa xoa cái bụng. Nó e ngại hỏi tôi:
- Ngon không?
- Ngon! Mày mua ở tiệm nào thế?
- Tao không biết, cái này…
Nó chìa cho tôi 1 tấm giấy, tôi cầm lên đọc:” Bánh bao rất ngon có đúng
không? Lần này là bánh bao nhân thịt heo, lần sau là bánh bao nhân
thịt…cô đó. Tôi cũng sẽ ăn ngon lành như cô đã từng!”
Yêu tinh, ác ma, con bạn phản bội. Tôi hoảng sợ nhìn nó. Nó cười hì
hì nhìn tôi. Việc này có khiến mày vui không Yến? Tôi ngẩn người 1 lúc
rồi hoàn hồn. Tôi nói:
- Khai mau, trước khi ta chém đầu!
- Lúc nãy tao và Hiếu đi chơi về, tình cờ gặp anh đẹp trai ban nãy. 2
người đó đang nói chuyện thì mày gọi đến, tao có thói quen bật loa cho
nên…
- Tao còn lo lắng là mày bị hắn ta bắt cóc. Mày nỡ lòng nào đem bánh bao nhân thịt…heo về cho tao ăn??-Tôi mếu máo, trời ơi, là trùm giang hồ
xịn đó. Tôi cạch mặt nó rồi đuổi ra khỏi phòng, mặc kệ nó năn nỉ. Tưởng
bà dễ mềm lòng với con bạn phản bội như nó hay sao? Tôi leo lên giường
đặt laptop lên đùi viết truyện. Bộ truyện tôi đã định hoàn rồi nhưng…
chắc phải thêm mắm dậm muối vô cho nó dài ra. Sao ta? Người yêu cũ của
nam chính là nam, bay từ Mĩ về với ý định giành lại? No no no, thế thì
phá hỏng hình tượng nam chính của ta rồi. Cái này được nè, tình đơn
phương. 1 tên con trai xinh đẹp như hoa, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên
trong yếu mềm. Tuy vậy, hắn là hóa thân của chihuahua kiếp trước. Rất là ác độc nha. Dùng đủ thủ đoạn để giành nam chính. (Chị xin lỗi bọn em,
chị thương chihuahua lắm!) Tiếp theo thì để từ từ tính tiếp. Hình như
mình quên cái gì đó! Gì vậy ta? Á, tên nhân vật đáng ghét đó. Tôi khịt
mũi gọi cho con bạn phản bội:
- Ê, tên trùm du côn ban nãy tên gì?
- Mày tha thứ cho tao rồi hả?- Giọng nó lanh lảnh bên đầu dây.
- Éo. Trả lời câu hỏi của tao nhanh lên! Tao cho mày 1s.- Tôi gạt phắt câu hỏi của nó.
- Tao không biết!
- Vậy mày đi hỏi thằng bồ của mày đi… Tao đang cần!
- Để làm gì?- Nó ngờ ngợ hỏi.
- Chuyện của người lớn, mày biết làm gì?
- Ờ.- Nó tắt máy. 5 phút sau, điện thoại tôi vang lên tiếng tin nhắn:”
Nguyễn Thanh Tuấn.” Tên đẹp, tên đẹp, quả là cái tên đẹp. Thằng cha
“bánh bèo” này sẽ lên thớt của ta haha. Hứ,đặt nick nêm thường gọi chắc
là ” thằng đàn bà”. So đo từng chút với con gái, bộ bà không phải con
gái hay sao??? Chờ đó! Tôi nắm chặt tay thành đấm, ngửa cổ lên trời cười ha hả như các nhân vật phản diện hại được tiểu thư nào đó trong phim cổ trang. Đúng, đúng, là tiểu thư.
12 giờ khuya. . .
- Chúng ta đi xem phim nha!- “Bạch mã hoàng tử” đang nở nụ cười yêu
nghiệt nhìn tôi, người gì đâu mà thấy ghét quá đi à. Nhìn cái mặt muốn
cắn hết sức vậy đó.(Chị này bị ngược sủng???) Tôi tất nhiên là đồng ý 2
tay 2 chân luôn. Đến rạp chiếu phim, tôi và anh ngồi cạnh nhau rất hạnh
phúc. Đột nhiên, có ai đó chen vào giữa.Nè, giấc mơ có bản quyền mà còn
chen lấn nữa? Tôi nhìn mặt tên đó, trời ơi, là chihuahua đầu đàn đó! Ám
ngoài đời chưa đủ hay sao mà còn bay vô đây nữa cha nội? Đặc biệt, hắn
đẩy tôi qua ghế bên cạnh tay nắm tay với Huy. Không thể được, hắn đang
kề mặt vô định hun hít gì hoàng tử của tôi. Á, kinh khủng quá!
- KHÔNG G G G G G G!!!- Tôi tỉnh giấc, đưa tay lau lau mồ hôi túa ra như tắm. Tên này thật lợi hại, biết xâm nhập giấc mơ bất hợp pháp nữa.
Ewww, kinh quá. Tôi nhìn lại đồng hồ, trời đất, 7 giờ trong khi 7 giờ
vào học mà tôi chẳng chuẩn bị gì hết. Tôi ba chân bốn cẳng vệ sinh cá
nhân rồi phi thẳng xuống nhà hồng hộc chạy sang trường. Cũng may, cổng
chưa đóng, không phải leo. Mà có leo cũng không sao, leo miết cũng mòn
sắt cả rồi hí hí. Tôi thảnh thơi đi vào lớp, bay vào chỗ của mình và bắt đầu giấc mộng khác. Nhưng hôm nay lớp tôi bị mắc thằng bố hay sao mà nó nhao nhao cả 15 phút, đứa thì lóng nhóng ra cửa, đứa thì chạy thẳng ra
cửa luôn, chắc có quý nhân nào đó đến. Quý nhân nào thì cũng mặc kệ, bà
đang thiếu ngủ mà chẳng thể ngủ bù đây. Cô giáo “ma đầu” đi vào lớp nở
nụ cười “thiên thần thiên nhiên”, nhìn cô cười mà quai hàm tôi nó mỏi cả ra, miệng chi mà rộng như miệng ếch. Chắc là do la mắng tôi nhiều quá!
Thấy cũng tội mà thôi, cũng kệ. Hí hí. Cô cất vọng oanh vàng:
- Lớp chúng mình có học sinh chuyển đến, em vào đi!
Mấy đứa con gái trong lớp tôi ồ lên. Thôi rồi, khuôn mặt xinh như hoa hồng đang mặc đồng phục của trường, áo khoác ngoài thì buộc vào thắt
lưng nhìn cũng ta đây lắm, tay cầm chiếc cặp chạy ngược ra sau,vẻ mặt
bất cần đời. Dây thần kinh của con gái lớp tôi bị mai mọt hay sao mà bọn chúng phấn khích lạ lùng. Giống như Vblog 10 của An Nguy nói về con gái chỉ thích trai đểu, bọn này bị lậm phim Hàn lắm rồi. Tiểu thuyết gia
như ta mà còn chẳng ưa cái thể loại này. Nhắng nhít, tưng tửng, khùng
khí chuột (Cô đó!==”). Tôi lấy cặp che mặt mình lại, hy vọng hắn đừng có thấy. Cô mỉm cười nói tiếp: *Cô cũng thuộc loại mê zai nên hồ hởi đúng
rồi!*
- Em giới thiệu đi!
- Nguyễn.Thanh.Tuấn.- Hắn gằng giọng cái tên mình rồi liếc mắt xuống
tôi. Trời ơi, sao mà cứ ám tôi hoài vậy??? Nếu mai này hắn có chết thì
xin hắn cho vài con số đề để bù lại lỗi lầm hắn đã làm với tôi. Cô thấy
hắn như thế thì cười giã lã:
- Em chọn chỗ đi!
Hắn chẳng ậm ừ gì mà đi xuống, con nhỏ nào trong lớp cũng hy vọng hắn chọn mình. 1 lũ mê zai, aizzz. Hắn dừng đúng ngay chỗ tôi, tim tôi đập 1 cái thịch, chết rồi, lần này chết thiệt rồi. Không ngờ hắn thù dai như
thế, chuyển đến lớp tôi mà còn chọn chỗ cạnh tôi nữa! Hắn nhìn Hải Yến
bên cạnh tôi rồi chỉ xuống bàn dưới. Con nhỏ có vẻ tội nghiệp, chỉ lẳng
lặng thực thi. Đả đảo chế độ côn đồ, vùng lên, phải vùng lên nhưng… da
gà của tôi thi nhau vùng lên chứ tôi chẳng vùng nổi rồi. Hắn quăng cặp
cạnh tôi rồi ngồi xuống. Tôi cười gượng gạo:
- Trùng hợp nhỉ?
- Cô nghĩ thử xem!- Hắn trả lời qua loa rồi nằm dài trên bàn, có lẽ là
hắn chuẩn bị ngủ giống tôi. À, vậy cũng thoải mái, ít ra cả 2 cùng ngủ
thì sẽ không cãi nhau. Nhưng hắn bảo tôi nghĩ là sao nhỉ? Hình như hôm
qua hắn có hỏi… Á, Triệu Minh Minh, sao mày ngu dữ vậy? 1 thằng con trai lạ hoắt hỏi lý lịch cũng khai hết. Giờ nó ở bên cạnh hành hạ mày, bất
lực, kiệt quệ rồi. T^T Mà… có khi nào hắn tiếp cận mình để tiếp cận anh
Huy không nhỉ? Dám lắm, dám lắm à nha! Giấc mơ ơi, đừng có thành sự
thật, kinh khủng lắm. Tôi chỉ biết thầm khóc cho thân phận bọt bèo của
mình mà thôi. Huhu… Mấy đứa con gái trong lớp thì nhìn tôi ganh tỵ. Ôi
ganh với chả tỵ, sang đây bà cho 1 vé rồi cùng này. Rõ khổ là bà không
có vé, tôi quay xuống nhìn nhỏ bạn mà mếu máo, khóc không thành tiếng.
Chuỗi ngày đau khổ sắp bắt đầu rồi!!!