Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 41: Chương 41: Chuyện trong dự liệu




Chiếc xe thể thao trong kính chiếu hậu kia đã đi theo suốt dọc đường rồi, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại, không quan tâm nữa.

Sau khi xe lái vào bãi đỗ xe, cuối cùng đã không thấy chiếc xe thể thao kia đâu.

Thẩm Thanh Ngọc dừng xe, đi thang máy ở tầng âm một lên thẳng đến căn hộ.

Có thể nói hôm nay là một ngày phong phú, sau khi Thẩm Thanh Ngọc tắm rửa xong bèn đi nghỉ ngơi.

Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thẩm Thanh Ngọc cũng vừa tỉnh.

Lâm Thành vào tháng hai, buổi sáng trời vẫn chưa sáng hẳn, bảy giờ mà bên ngoài vẫn còn bóng tối của màn đêm.

Thẩm Thanh Ngọc thu lại tầm mắt, xuống giường đi rửa mặt.

Sáng hôm nay cô có một cuộc họp sớm, Thẩm Thanh Ngọc vừa đến phòng làm việc, Phó Ngọc Lam đã gõ cửa đi vào: “Cô Thẩm.”

Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”

“Tổng giám đốc Trần không ký tên lên hợp đồng.”

Chuyện trong dự liệu.

Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhướng mày: “Chuyện Hoa Kỳ Lâm đã điều tra được chưa?”

Mục đích chủ yếu Phó Ngọc Lam tới là muốn đưa tài liệu cho Thẩm Thanh Ngọc: “Tra được rồi, cô Thẩm.”

Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy tài liệu, cúi đầu mở ra. Sau khi xem xong, cô không khỏi phì cười một tiếng: “Xem ra năm nay Vạn Tượng nuôi Hoa Thước không tệ nhỉ.”

Đóng tài liệu lại, Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Lam: “Được rồi, đi họp trước đã.”

Tối thứ sáu Thẩm Thanh Ngọc đã hành động trước báo cáo sau, trực tiếp ký hợp đồng với Triệu Triết Minh. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một giám đốc, đến cuối cùng hợp đồng có hiệu lực hay không còn phải cần Trần Hạc Nhất ký tên.

Nhưng bây giờ hợp đồng lại bị Trần Hạc Nhất gác lại, ý gì không cần nói cũng biết.

Có thể nói cuộc họp này được tiến hành chẳng mấy vui vẻ, Thẩm Thanh Ngọc nhậm chức nửa tháng, cuối cùng Trần Hạc Nhất cũng nhắm hỏa lực đến trên người cô.

Hai người đều không đồng ý, cuộc họp giằng co mãi không xong.

Lúc này phòng họp yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, những người ngồi ở đây đến thở mạnh cũng không dám.

Thẩm Thanh Ngọc lại ngồi xuống, cười nhạt nhìn Trần Hạc Nhất: “Nếu như Tổng giám đốc Trần đã cảm thấy phương án này không ổn, vậy thì hôm nay cuộc họp của chúng ta dừng ở đây trước đã.”

Tuy rằng Trần Hạc Nhất không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu hơn một chút.

“Làm lại phương án, ba ngày sau chúng ta thảo luận lại.”

Trần Hạc Nhất ném lại một câu nói như vậy, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng lưng của anh ta, nhíu mày lại, cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Vừa về đến phòng làm việc, bỗng nhiên trợ lý của Phó Ngọc Lam ôm một bó hoa đi tới: “Giám đốc Thẩm, đây là hoa của chị.”

Đây là một bó hoa hồng giả giống y như thật, vừa nhìn thấy hoa, Thẩm Thanh Ngọc đã nghĩ ngay đến Phó Ngọc Hải.

Đến thật à?

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc cũng không có tâm trạng dây dưa với anh chàng công tử bột Phó Ngọc Hải này: “Tặng cô đấy.”

Phương Linh Văn nghe vậy thì ngớ ra một lúc: “Hả?”

Khi phản ứng lại thì Thẩm Thanh Ngọc đã đi vào phòng làm việc.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại nhanh chóng đi ra, có điều trên tay đã có thêm một tập tài liệu.

Lấy được tài liệu, Thẩm Thanh Ngọc đạp giày cao gót đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Hạc Nhất.

Thẩm Thanh Ngọc đi nhanh như gió, khi trợ lý của Trần Hạc Nhất thấy cô còn ngẩn ra: “Giám đốc Thẩm, cô tìm Tổng giám đốc Trần sao?”

“Ừ.”

Cô đáp một tiếng, đưa tay tự gõ cửa.

“Vào đi.”

Nhận được sự đáp lại, Thẩm Thanh Ngọc đưa tay đẩy cửa ra, cầm tài liệu đi thẳng đến trước mặt Trần Hạc Nhất, cúi đầu nhìn thẳng về phía Trần Hạc Nhất: “Tổng giám đốc Trần, tôi tới để hỏi xem, hợp đồng của Lăng Vân có vấn đề gì sao?”

Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt Trần Hạc Nhất trở nên không tốt: “Giám đốc Thẩm, chúng ta đã hợp tác với Hoa Thước nhiều năm như vậy rồi. Bây giờ nói không hợp tác là không hợp tác, không khỏi khiến người trong ngành có suy đoán không hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.