Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười, giơ tay đẩy tài liệu trên tay tới: “Tổng giám đốc Trần, tôi hiểu được sự lo lắng của anh, nhưng tôi nghĩ anh nên xem cái này trước.”
Phần tài liệu này, e là Trần Hạc Nhất sớm đã xem qua rồi.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc vẫn cố ý cho anh ta xem, chẳng qua là muốn nói với anh ta cô biết tất cả mọi chuyện giữa anh ta với Hoa Kỳ Lâm, đừng ép buộc cô, nếu không cô sẽ vạch trần anh ta.
“Đây là gì, giám đốc Thẩm, cô lấy nó ở đâu vậy?”
Trần Hạc Nhất chỉ mới lật trang đầu tiên, sắc mặt đã thay đổi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nhíu chặt mày lại.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Anh không cần quan tâm tôi lấy nó ở đâu, tôi có thể đảm bảo rằng số liệu trong đây là sự thật một trăm phần trăm. Chuyện trước đây tôi cũng sẽ không truy cứu nữa, suy cho cùng đó cũng không phải là trách nhiệm của tôi, nhưng bây giờ anh lại giao hạng mục này cho tôi, đương nhiên tôi sẽ không chịu thiệt.”
Thẩm Thanh Ngọc ngừng lại giây lát rồi nói: “Hay là tổng giám đốc Trần đây cảm thấy, dùng tiền của công ty chúng tôi tiếp tục để cho công ty Hoa Thước hút máu cũng cảm thấy không sao?”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc mím môi, cười nhạt nhìn Trần Hạc Nhất.
Trần Hạc Nhất bị nhìn đến chột dạ, cầm lấy bản hợp đồng rồi trực tiếp kí tên lên: “Vẫn là giám đốc Thẩm chu đáo, đã như vậy, từ bỏ công ty Hoa Thước cũng không có gì đáng tiếc.”
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy hợp đồng: “Anh yên tâm, con người tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình.”
Chỉ cần Trần Hạc Nhất không trêu chọc cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ vạch trần anh ta.
Trần Hạc Nhất hơi sững người, sau đó đứng dậy: “Tiền đồ của giám đốc Thẩm đây sẽ không bao giờ bị giới hạn.”
Đúng là tuổi còn nhỏ chưa biết trời cao đất dày.
Thẩm Thanh Ngọc cười nói: “Còn phải học hỏi ở tổng giám đốc Trần đây nhiều hơn.”
Trần Hạc Nhất vẫn còn hữu dụng, nghe được điểm yếu từ Thẩm Thanh Ngọc: “Giám đốc Thẩm quá khách sáo rồi, chúng ta học hỏi lẫn nhau, cùng nhau hợp tác, để cho Vạn Tượng ngày càng phát triển hơn.”
“Tổng giám đốc Trần nói rất đúng.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Trần Hạc Nhất, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc dần dần mất đi.
Lão hồ ly.
Thứ hai là ngày bận rộn nhất, Thẩm Thanh Ngọc đối phó với Trần Hạc Nhất xong, các cuộc họp lớn nhỏ đều được tổ chức cả ngày.
Khi đến thời gian rảnh rỗi thì bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối đen.
Phó Ngọc Lam gõ cửa và đi vào: “Cô Thẩm, thứ năm tuần này có một bữa tiệc, chị có muốn tham dự không?”
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay lên ấn huyệt xoa xoa vùng thái dương: “Bữa tiệc gì vậy?”
“Do công ty Minh Thịnh tổ chức”
Thẩm Thanh Ngọc biết rõ đó là một bữa tiệc của giới kinh doanh, cô suy nghĩ một lúc: “Em thu xếp đi.”
“Được, em sẽ sắp xếp, cô Thẩm.”
Sau khi Phó Ngọc Lam rời đi, Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào đồng hồ, phát hiện ra đã sáu giờ rưỡi rồi.
Thẩm Thanh Ngọc tắt điện thoại, đang chuẩn bị xách túi xách lên tan ca thì điện thoại di động trong tay vang lên.
Thấy tên hiển thị người gọi đến, cô không ngừng mím chặt môi của mình: “Ánh Nguyệt?”
“Giám đốc Thẩm, tan ca chưa? Nếu như tan ca rồi có thể hân hạnh cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”
Trần Ánh Nguyệt mới vừa thay đổi văn phòng làm việc, nên mấy tháng này Trần Ánh Nguyệt rất rảnh.
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: “Ăn gì vậy?”
“Ở trung tâm thương mại có một nhà hàng phương Tây nổi tiếng trên mạng tên là Tinh Nguyệt.”
“Nửa tiếng sau tớ sẽ đến.”
“Được, tớ sẽ đợi cậu, giám đốc Thẩm.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Ngọc tìm thấy chỗ ngồi của Trần Ánh Nguyệt, ánh mắt rơi vào chồng đồ ăn vặt trên bàn: “Đến lâu rồi à?”
“Tớ gọi điện thoại cho cậu xong là tới đây ngay. “
Thẩm Thanh Ngọc thở dài:“ Gọi món đi, tớ mời.”
“Được đó, tớ chỉ đợi cậu nói câu này!”
Trần Ánh Nguyệt cầm lấy thực đơn, cũng không khách sáo nữa.
Chọn món xong, Trần Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Phó Ngọc Hải đang theo đuổi cậu à, chuyện đó thật hay giả vậy?”
Thẩm Thanh Ngọc hơi giật mình: “Cậu nghe được chuyện này ở đâu vậy?”
Trần Ánh Nguyệt đưa cho cô xem một bức ảnh chụp màn hình điện thoại của cô ấy: “Đây nè, ảnh chụp màn hình chia sẻ cho bạn bè của Phó Ngọc Hải: ngày đầu tiên theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc: “...”
“Chuyện này có phải là thật không? Hôm nay cậu không nhận được hoa sao?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn che giấu nữa:“ Tớ đã nhận được rồi. “
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng: “Tuy Phó Ngọc Hải có chút đào hoa, nhưng tớ thấy ánh mắt của anh ta nhìn cậu so với trước đây đã rất khác. Nói thật, cậu cũng không cần phải chống lại, cậu có thể xem xét. “
Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy: “Tớ không muốn xem xét.”
Cô không có một chút hứng thú với Phó Ngọc Hải.