Dù sao anh ta cũng không phải người đàn ông tốt, lăng nhăng, không nhắc tới cũng được.
Nhưng dáng vẻ theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc của Phó Ngọc Hải càng ngày càng lớn, nói chung là mỗi ngày một bó hoa khác nhau không lặp lại. Vòng bạn bè cũng ngày một đông, trong vòng truyền đi xôn xao, nhưng người trong cuộc như Thẩm Thanh Ngọc lại rất bình tĩnh.
Tiệc tối thứ năm, Thầm Thanh Ngọc mặc một chiếc váy đen độc đáo gợi cảm, mới vừa vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Trần Ánh Nguyệt kéo Thẩm Thanh Ngọc tham gia cuộc vui, khi thấy Phó Ngọc Hải đang đến gần, cô ấy nhẹ nhàng kéo Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, nhìn về hướng chín giờ của cậu đi.”
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn sang, khi nhìn thấy Phó Ngọc Hải, lông mày của cô khẽ nhúc nhích.
“Cô Thẩm.”
Trong vòng hai giây, Phó Ngọc Hải đã đi đến trước mặt cô rồi.
Hôm nay Phó Ngọc Hải mặc một bộ vest màu đỏ, nổi bật khuôn mặt hấp dẫn người khác.
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười lạnh nhạt: “Cậu Phó.”
“Hoa tôi tặng cô không đẹp sao?”
Phó Ngọc Hải nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn chằm chằm cô với cặp mắt hoa đào.
“Đẹp.”
“Vậy tại sao cô Thẩm không đồng ý hẹn hò dù chỉ một lần?”
Anh ta có hẹn cô sao?
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến những bó hoa chưa từng đến tay mình, chợt nghĩ đến điều gì đó, hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ: “Xin lỗi cậu Phó, mấy ngày nay tôi hơi bận.”
Phó Ngọc Hải cũng không vạch trần cô: “Vậy bây giờ tôi mời cô nhảy một điệu, cũng không quá đáng phải không?”
Nói xong, anh ta không đợi Thẩm Thanh Ngọc trả lời, đã đưa tay lên làm động tác mời.
Trần Ánh Nguyệt đã sớm buông tay đứng sang một bên coi trò vui, toàn bộ người trong Lâm Thành đều biết chuyện Phó Ngọc Hải tuyên bố muốn theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc.
Hiện giờ Phó Ngọc Hải mời Thẩm Thanh Ngọc nhảy, mặc dù có rất nhiều người vẫn đang nói chuyện, nhưng sự tập trung của họ lại đổ dồn vào cả hai người.
“Tôi không biết nhảy, cậu Phó.”
Cô biết nhảy, nhưng cô không muốn nhảy cùng với Phó Ngọc Hải.
“Không sao, cô có thể giẫm lên tôi.”
“...”
Vừa dứt lời, Phó Ngọc Hải đã vươn tay dẫn cô lên sàn nhảy.
Châu Du Dân đứng một bên xem trò vui, không khỏi xùy một tiếng: “Phó Ngọc Hải này thật không biết xấu hổ!”
Nói xong, Châu Du Dân thu tầm mắt lại, nhìn Bạc Minh Thành bên cạnh, thấy anh đang nhìn về phía sàn nhảy, cố ý hỏi: “Cậu cũng muốn nhảy sao?”
Bạc Minh Thành không nói gì, nhưng trên mặt có chút lạnh.
Nhịp điệu của Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải trên sàn nhảy càng lúc càng hợp với nhau, dần dần, bản nhạc vốn đang nhẹ nhàng lại đột nhiên vui lên. Thẩm Thanh Ngọc nói mình không biết nhảy, lại đang tung bay trên sàn nhảy.
Những người khác trên sàn nhảy đã vô thức nhường ra vị trí ở giữa, hai người Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải nhảy múa trở thành tâm điểm toàn bộ sàn nhảy.
Châu Du Dân thấy anh không nói lời nào, cũng lười tự chuốc nhục vào người.
Sàn nhảy càng ngày càng đặc sắc, anh không ngờ Thẩm Thanh Ngọc không chỉ biết đánh trống mà còn nhảy rất giỏi.
Mặc dù Phó Ngọc Hải này là kẻ cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng người ta cũng đã từng tham gia đội khiêu vũ quốc gia, chỉ vì sau đó bị thương, nên Phó Ngọc Hải đã rút lui.
Lúc này Phó Ngọc Hải trên sàn nhảy đang nhảy theo Thẩm Thanh Ngọc, tiết tấu càng ngày càng nhanh, dáng nhảy cũng càng ngày càng đẹp mắt, vạt váy dài không ngừng hất lên, người vây xem cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng đung đưa theo.
“Thẩm Thanh Ngọc từng luyện tập qua hay sao? Cô ấy có thể theo kịp tiết tấu của Phó Ngọc Hải!”
Bạc Minh Thành hừ lạnh một tiếng: “Khó coi.”
Không phải nói không biết nhảy sao?
Đồ nói dối!
Châu Du Dân trách một tiếng: “Đây không phải là một điệu nhảy rất đặc sắc sao? Nó khó coi ở chỗ nào?”
Hết một bài nhạc, những người trên sàn nhảy cũng dừng lại động tác, xung quanh có tiếng vỗ tay vang lên, Châu Du Dân vừa vỗ tay vừa cười nói: “Minh Thành, không phải cậu đang ghen tị đấy chứ?”
Bạc Minh Thành liếc mắt nhìn Châu Du Dân: “Tôi không có sở thích này!”
Nói xong, anh xoay người rời khỏi hội trường bên này.
Châu Du Dân nhướng mày: “Chậc chậc chậc, vị chua thật là nồng!”