Thẩm Thanh Ngọc từ chối hành vi há miệng chờ sung thế này, nhưng Đàm Anh Phương và Trần Ánh Nguyệt cậu một câu tớ một câu ở bên tai cô, cuối cùng cô thực sự không chịu nổi nữa, vội vàng ăn xong rồi đến đại sảnh khách sạn đợi.
Thẩm Thanh Ngọc lớn thế này rồi, đây là lần đầu cô làm chuyện ngớ ngẩn như vậy.
Không biết Đàm Anh Phương nói gì với cô lễ tân kia, ba người ngồi chẳng được bao lâu thì cô lễ tân đã mang trà nóng và bánh ngọt đến.
Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng: “Phục vụ ở đây tốt thật đấy.”
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn Đàm Anh Phương: “Tớ chỉ đợi mười lăm phút thôi.”
Sau mười lăm phút mà không thấy Phó Ngọc Hải, vậy thì không phải cô không giúp mà là trời không giúp.
Đàm Anh Phương nghe cô nói thế thì hơi biến sắc: “Có phải mười lăm phút hơi ngắn không?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, khẽ cười: “Hoặc là giờ tớ đi nhé?”
Đàm Anh Phương vội giơ tay ấn cô ngồi xuống: “Tớ thấy mười lăm phút đủ rồi, đủ rồi!”
Thẩm Thanh Ngọc bị cô ấy chọc cười, không biết Đàm Anh Phương say mê kiếm tiền từ khi nào. Phải biết là lúc học đại học, mục tiêu của cuộc đời Đàm Anh Phương chính là cưới một cậu ấm môn đăng hộ đối, cả đời làm con sâu gạo ăn chùa uống chùa.
Không ngờ, chẳng được mấy năm mà tư tưởng giác ngộ của cô ấy đã cao vậy rồi.
Dù sao thì cũng nhàn rỗi, Thẩm Thanh Ngọc không nhịn được hỏi một câu: “Dạo này cậu thế nào rồi? Sao tự dưng lại muốn kiếm tiền thế?”
Đàm Anh Phương vừa nhấp một ngụm nước ép lập tức bị sặc, Trần Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh thấy việc không liên quan đến mình thì lên tiếng: “Hầy, cái này có là gì, chẳng phải mấy năm nay thấy cậu ở nhà họ Bạc nên bị kích thích sao! Cậu ấy chợt cảm thấy cưới người ta rồi làm sâu gạo không thực tế lắm, trên có bố mẹ chồng dưới có em chồng gì đó, vẫn phải tự mình kiếm nhiều tiền rồi nghỉ hưu sớm tốt hơn.”
Đàm Anh Phương vừa mới hoàn hồn lại: “... Cũng có lý do như vậy.”
Thực ra, nếu không phải sợ Thẩm Thanh Ngọc khó chịu thì cô ấy rất muốn nói chủ yếu chính là vì như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn hai người, không khỏi nhướng mày: “Vậy xem ra cuộc hôn nhân thất bại của tớ có tác dụng làm gương cho hai cậu.”
Trần Ánh Nguyệt giơ tay vỗ vai Thẩm Thanh Ngọc: “Đúng thế! Xem như tớ nhận ra rồi, tình đơn phương là thứ không đáng một xu.”
Quả nhiên là chị em thân thiết từ nhỏ đến lớn, chém một nhát là chí mạng.
“Trần Ánh Nguyệt, cậu một vừa hai phải thôi, chân này của tớ lâu rồi chưa được hoạt động đấy.”
Trần Ánh Nguyệt bị Thẩm Thanh Ngọc nhìn thì lập tức sợ hãi: “Xem như tớ chưa nói gì.”
Đang tán gẫu, cửa thang máy ở cách đó không xa “ting” một tiếng rồi mở ra, Phó Ngọc Hải mặc vest mang giày da đi ra, bên cạnh còn có thư ký của anh ta. Nhìn thế nào cũng thấy giống hệt như người xuất sắc của xã hội, khuôn mặt lạnh lùng xa cách với đôi mắt đào hoa hờ hững đó, thậm chí còn có cảm giác hơi cấm dục.
Thẩm Thanh Ngọc vừa ngước mắt nhìn sang đã bắt gặp ngay đôi mắt đào hoa đó.
Phó Ngọc Hải như đã biết trước cô đang ở đây, anh ta vừa ra khỏi thang máy thì ánh mắt đã rơi trên mặt cô.
Thẩm Thanh Ngọc hơi hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đã vẫy tay: “Anh Phó!”
Cô vừa hoàn hồn, người đàn ông đã đi tới: “Trùng hợp quá, Thẩm Thanh Ngọc, cô Đàm, cô Trần.”
Trần Ánh Nguyệt cười hệt một chú chó ngớ ngẩn: “Không trùng hợp không trùng hợp, Tiểu Ngũ đặc biệt đợi anh đấy. Có việc muốn nói với anh, tôi với Đàm Anh Phương đi trước đây.”1
Nói xong, cô ấy kéo Đàm Anh Phương đứng lên, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với Thẩm Thanh Ngọc. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||
Thẩm Thanh Ngọc cứ bị bán đứng như thế: “...”1