“Cố tình chờ tôi sao?”
Tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến, Thẩm Thanh Ngọc cầm túi xách bên cạnh, đứng lên, nhìn lướt qua Phó Ngọc Hải: “Là có chuyện, muốn nhờ cậu Phó giúp một chút.”
Phó Ngọc Hải liếc cô, trong đôi mắt đào hoa gợn lên từng đợt sóng: “Vậy cô Thẩm không ngại mời tôi một bữa ăn khuya chứ?”
Anh ta nói xong còn nói thêm một câu: “Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe.”
Khi nói chuyện, thư ký của Phó Ngọc Hải đã sớm thức thời rời đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Tôi không uống rượu.”
“Vậy đi không?”
“Đi thôi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, thang máy cách đó không xa lại mở ra lần nữa, mấy người Bạc Minh Thành và Châu Du Dân bước ra khỏi thang máy.
Đôi mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải hơi nheo lại, giơ tay kéo cổ tay Thẩm Thanh Ngọc lại: “Cô Thẩm không ngại chứ, tôi hơi say rồi.”
Bạc Minh Thành vừa bước ra từ thang máy đã thấy cảnh tượng như vậy.
Châu Du Dân vốn còn định nói gì đó, thấy cảnh tượng như vậy cũng ngạc nhiên, mở miệng gọi một tiếng theo bản năng: “Thẩm Thanh Ngọc, cậu Phó, thật trùng hợp.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tầm mắt Thẩm Thanh Ngọc đảo qua cổ tay đang bị Phó Ngọc Hải lôi kéo của mình sang, ngẩng đầu nhìn về phía sau anh ta, cuối cùng dừng lại trên người mấy người Châu Du Dân.
Cô hờ hững quét mắt nhìn đám người, giơ tay muốn gỡ tay Phó Ngọc Hải ra, đột nhiên người đàn ông trước mặt tiến một bước về phía cô, người còn hơi lảo đảo. Giây tiếp theo, Thẩm Thanh Ngọc lập tức cảm thấy eo mình bị siết chặt, tay Phó Ngọc Hải đặt lên đó: “Không nắm tay cũng không sao, đỡ thế này cũng được.”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai cô, Thẩm Thanh Ngọc hơi ngước mắt, nhìn vào đôi mắt đào hoa cười như không cười kia, trong lòng chợt run lên.
Thẩm Thanh Ngọc đẩy anh ta ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Hẳn là thư ký của cậu Phó chưa đi xa.”
Uống say đến như vậy còn ăn khuya cái gì.
Cô vừa dứt lời, bàn tay vốn đang đặt trên eo cô lập tức rút về.
Đột nhiên bên hông thả lỏng, Thẩm Thanh Ngọc không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu cười nhạt nhìn Phó Ngọc Hải.
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, thấp giọng cười: “Bây giờ tôi tỉnh rượu không ít rồi.”
Anh ta nói xong, thu lại tầm mắt, không chút để ý nhìn về khuôn mặt sắc lạnh của Bạc Minh Thành: “Thật trùng hợp, cậu hai Bạc, cậu Châu, cậu Giang.”1
Bạc Minh Thành nhìn Phó Ngọc Hải và Thẩm Thanh Ngọc trước mặt, hai người bọn họ đứng rất gần, từ góc của anh nhìn qua, Phó Ngọc Hải giống như đang ôm Thẩm Thanh Ngọc.
Mà Thẩm Thanh Ngọc thì ngoại trừ quét mắt qua lần đầu thì chưa từng nhìn anh.
Bạc Minh Thành nhíu mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Phó Ngọc Hải, nhấc chân trực tiếp đi ra ngoài.
Bọn họ đã ly hôn, cô thế nào thì có liên quan gì đến anh?
Cô cho rằng như vậy là có thể thu hút lực chú ý của anh sao?1
Ngây thơ!
Bạc Minh Thành nghĩ vậy, tốc độ dưới chân ngày càng nhanh.
Châu Du Dân ngẩn ra một chút, gật đầu với Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải rồi nhấc chân đuổi theo Bạc Minh Thành ra ngoài.
Phó Ngọc Hải nhìn theo bóng dáng của Bạc Minh Thành, hơi híp mắt, sau một lúc lâu, anh ta mới cúi đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc: “Không phải muốn mời tôi ăn bữa khuya sao?”
Thẩm Nhanh Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ta, cong môi cười: “Vừa rồi là anh cố ý à?”
Đôi mắt đào hoa của Phó Ngọc Hải chuyển động: “Nếu đúng vậy thì em có nổi giận không?”
“Không đến mức nổi giận.”
Cô nói rồi dừng một chút: “Chỉ là cảm thấy không thú vị.”
“Vậy làm chút chuyện thú vị đi.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy lời này của anh ta, vô ý hỏi lại: “Chuyện gì thú vị?”
Đột nhiên Phó Ngọc Hải cong môi cười, ngay cả đôi mắt đào hoa mê người cũng loé lên rực rỡ: “Làm bạn gái tôi.”
Phương Dư
mong tin vui của PNH.....liêm sĩ gì tầm này a êi...........