Bạch Dương đã nhiều lần nhìn thấy ánh mắt như thế, tất nhiên cũng không tức giận, thản nhiên chống nạng đi tới trước xe của mình.
Nhưng khi đi lướt qua vai bà Cố phu, Bạch Dương thoáng nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của bà Cố.
Màu sợi dây chuyền kia hơi cũ, kiểu dáng phục cổ, chắc là sợi dây chuyền cũ từ rất nhiều năm trước.
Đường đường là bà chủ nhà họ Cố, không ngờ lại đeo sợi dây chuyền lỗi thời như vậy, thực sự làm người ta kinh ngạc.
Nhưng điều khiến cho Bạch Dương kinh ngạc vẫn là sợi dây chuyền này cho cô cảm giác quen thuộc, giống như đã từng nhìn thấy qua ở đâu rồi, nhưng cô lại không nhớ ra.
Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, mở cửa lên xe.
Ngược lại Trình Minh Viễn ở phía sau lên tiếng chào bà Cố.
Bà Cố cười đáp lại anh ta, sau đó hỏi: “Quan hệ giữa cậu Trình và người kia rất tốt à?”
Trình Minh Viễn biết bà ta hỏi ai, liếc nhìn về phía xe của Bạch Dương: “Còn tạm được. Bà Cố hỏi chuyện này dường như có lời gì muốn nói cho tôi biết à?”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu Trình vẫn nên cách xa người kia ra, người lòng dạ ác độc chỉ mang tới bất hạnh cho người bên cạnh thôi.” Bà Cố nói với giọng điệu khó giấu được sự chán ghét.
Trình Minh Viễn hơi nhếch môi: “Lòng dạ ác độc à? Tôi lại không nhìn ra đấy. Sao bà Cố lại cho rằng cô ấy là người lòng dạ ác độc chứ?”
“Chuyện của Tử Yên sờ sờ ra đấy, còn không thể chứng minh được điều gì sao?” Bà Cố nhíu mày.
Trình Minh Viễn giang tay ra: “Nhưng theo tôi được biết, chuyện này không phải do Bạch Dương làm, cho dù là phải, vậy cũng do Cố Tử Yên hại cô ấy trước, cô ấy chỉ đánh trả mà thôi. Nếu nói tới độc ác, chắc cũng là Cố Tử Yên đấy.”
“Cậu…” Bà Cố sa sầm mặt xuống vì tức giận, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu Trình là bạn của Kình Hiên nên mới nhắc nhở cậu như vậy, nếu cậu không nghe thì thôi. Tôi chỉ hy vọng sau này cậu Trình sẽ không phải hối hận.”
Trình Minh Viễn cười híp mắt trả lời: “Sau này tôi có hối hận hay không không quan trọng, quan trọng là tôi biết Kình Hiên sẽ hối hận.”
Anh ta đột nhiên cúi người xuống, ghé sát bên tai bà Cố nói nhỏ: “Kình Hiên mắt mù không nhìn ra được bộ mặt thật của con gái bà, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ tất cả. Hơn nữa, Kình Hiên cũng không thể bị mù cả đời. Một ngày nào đó, anh ấy sẽ biết bộ mặt thật của con gái bà. Đến lúc đó, con gái bà sẽ phải làm thế nào đây?”
“…” Bà Cố nhìn anh ta với ánh mắt hoảng sợ.
Bà Cố thấy nụ cười trên mặt anh ta quả thật có thể ngang với ma quỷ.
Bà Cố mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay, sắc mặt hơi tái đi.
Trình Minh Viễn nhìn dáng vẻ bà Cố có phần hoảng loạn mà chạy chối chết, anh xoa cằm mình, cười càng tươi hơn nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Theo lý thuyết, bà Cố là mẹ vợ tương lai của Kình Hiên, anh ta nể mặt Kình Hiên cũng nên khách sáo với bà ta.
Nhưng ai bảo nhà họ Cố dối trá, thân là doanh nghiệp Hải Thành lại vượt qua nhà họ Trình tìm nhà họ Cao ở Nam Giang bật đèn xanh, điều này quả thật là không để mắt tới nhà họ Trình, cho nên cũng đừng trách anh ta không có sắc mặt tốt với nhà họ Cố.
“Anh vừa nói gì với bà ta mà bà ta sợ như vậy?” Bạch Dương thấy Trình Minh Viễn quay trở lại lên xe, tò mò hỏi một câu.