Trình Minh Viễn vừa thắt dây an toàn, vừa cười trả lời: “Không có gì, tôi kể một câu chuyện đáng sợ cho bà ta thôi.”
“Trông tôi rất dễ lừa à?” Bạch Dương nghẹn lời nhìn anh ta.
Trình Minh Viễn khởi động xe, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi nói thật, cô không tin tôi cũng chẳng có cách nào!”
“Chán ngắt!” Bạch Dương trợn mắt rồi không nhìn anh ta nữa.
Trình Minh Viễn đột nhiên quay đầu liếc nhanh về phía cô: “Sếp Bạch, tôi vừa đột nhiên phát hiện ra trông cô hơi giống với bà Cố.”
“Hả?” Bạch Dương hơi bối rối: “Tôi và bà ta giống nhau à?”
“Đúng vậy.”
“Sao có thể chứ!” Bạch Dương lắc đầu: “Anh đừng nói đùa.”
“Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc. Đường nét trên gương mặt và mắt cô thật sự rất giống với bà ta.”
Trình Minh Viễn nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, anh ta còn nói thêm một câu: “Chính là gần như giống hệt nhau, nói hai người là mẹ con cũng có người tin đấy.”
Lúc này Bạch Dương xác định Trình Minh Viễn quả thật không nói đùa, cô thoáng ngây người.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, xua tay: “Chỉ là giống nhau thôi, trên thế giới này cũng không phải không có người giống nhau, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Cô nói cũng phải.” Trình Minh Viễn đáp một tiếng.
Hai người đều không để tâm tới phát hiện này, nhanh chóng ném ra khỏi đầu.
Bạch Dương quay cửa kính xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt: “Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Cô cứ nói đi.” Trình Minh Viễn nghe nhạc trên xe, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp trống trong bản nhạc.
Bạch Dương lườm người tài xế vô trách nhiệm này, nói: “Bạn của anh, người có tên là Z-H trên messenger là ai vậy?”
“Cái gì?” Tiếng nhạc quá lớn, Trình Minh Viễn nhất thời không nghe rõ được.
Bạch Dương đau đầu nhăn chân mày, la lớn: “Z-H là ai?”
Két!
Sau tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, chiếc xe dừng lại, cơ thể của hai người trong xe đều nhào về phía trước, khi sắp va chạm thì bị dây an toàn kéo ngược trở lại ghế ngồi.
Bạch Dương sợ đến mức mặt trắng bệch, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, tức giận quay sang đập một cái vào cánh tay Trình Minh Viễn: “Anh làm gì vậy?”
Trình Minh Viễn cũng biết mình vừa suýt nữa gây ra sự cố, thả vô lăng ra và lau mặt: “Khụ khụ, thật ngại quá, sơ suất, sơ suất thôi.”
Nếu không phải vừa rồi cô đột nhiên hỏi về Z-H, anh ta sẽ không kinh ngạc tới mức đạp phải chân phanh.
Bạch Dương khẽ day huyệt thái dương: “Được rồi, anh vẫn nên tự mình khai ra thân phận thật sự của anh với Thi Hàm đi, tôi không dùng nổi tài xế như anh đâu.”
“Đừng, cô không thể vì tôi lái xe xảy ra sai sót một lần mà hoàn toàn bác bỏ tôi chứ?” Trình Minh Viễn nhìn cô cười hì hì.
Bạch Dương cười ha ha hai tiếng: “Lái xe!”
Trình Minh Viễn nhún vai rồi lại lái xe đi, nhưng đuôi mắt vẫn lén nhìn cô: “Cô vừa hỏi tôi Z-H là ai đúng không?”