Cô ta không ngờ được mình sẽ nhìn thấy Bạch Dương và Phó Kình Hiên trong livestream của Lạt Tử.
“Không được, phải nói chuyện này cho Tử Yên biết!” Mạnh San bỏ máy tính bảng xuống, cầm lấy điện thoại, gọi cho Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên đang ngồi trước gương đắp mặt nạ, thấy có cuộc gọi đến thì cô ta bắt máy, nhẹ nhàng cất giọng nói: “Tiểu San, tìm mình có việc gì sao?
“Tử Yên, cậu nhanh xem đường link livestream mình gửi đến đi.” Mạnh San vội vàng thúc giục.
Cố Tử Yên sửa lại các mép mặt nạ bị vênh lênh: “Cuối cùng là có chuyện gì thế?”
“Ây da, chính là Bạch Dương đó, cô ta lại đang quyến rũ tổng giám đốc Phó!”
“Cậu nói gì?” Đồng tử của Cố Tử Yên co lại, cô ta lấy tay kéo mặt nạ trên mặt xuống.
Mạnh San tức giận nói: “Cô ta quá vô liêm sỉ, đã ly hôn với tổng giám đốc Phó rồi, cũng đã có bạn trai luôn rồi, vậy mà còn níu kéo tổng giám đốc Phó nữa, cô ta đã theo đến tới tận nhà thi đấu rồi đó.”
Đại khái Cố Tử Yên đã hiểu rồi, Bạch Dương và Phó Kình Hiên đang ở trong nhà thi đấu, bọn họ đến xem trận đấu bóng rổ của Phó Kình Duy.
Kình Hiên đi xem trận đấu là việc rất bình thường, dù sao đi nữa thì Phó Kình Duy cũng em trai của anh.
Nhưng tại sao Bạch Dương cũng đến đó, thời gian sáu năm cô ở nhà họ Phó bị Phó Kình Duy bắt nạt cũng không ít, theo lý mà nói, cô không thể nào đi cổ vũ cho Phó Kình Duy, lẽ nào thật sự như lời Tiểu San nói, cô đến để níu kéo Kình Hiên?
Vừa suy nghĩ Cố Tử Yên vừa cắn lấy cánh môi, vội vàng đứng dậy đi tới trước chiếc máy tính, nhấn vào đường link mà Mạnh San gửi đến.
Trông thấy cảnh Bạch Dương và Phó Kình Hiên ngồi cùng nhau trên kênh livestream, nhất thời ánh mắt cô ta tối sầm lại.
“Tử Yên, cậu còn ở đó không?” Mạnh San hỏi.
Cố Tử Yên chớp mắt, thu lại ánh mắt đáng sợ rồi mới miễn cưỡng nói: “Tiểu San, mình vẫn ở đây…”
Nghe thấy giọng nói đau buồn của cô ta, Mạnh San càng tức giận hơn: “Tử Yên, cái cô Bạch Dương kia rõ ràng là không coi chị ra gì mà, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô ta, bây giờ chúng ta đến nhà thi đấu tìm cô ta tính sổ!”
“Không được đâu Tiểu San, chúng ta không có vé vào cổng, không thể vào đó được.” Cố Tử Yên cúi đầu, bộ dáng sắp khóc tới nơi, nhưng vẫn vờ như mạnh mẽ: “Hơn nữa, không chừng là chúng ta hiểu nhầm cô ta cũng nên, có thể cô Bạch chỉ đi xem thi đấu thôi thì sao?”
“Hiểu nhầm gì chứ, chị Tử Yên, chị quá lương thiện rồi, lúc nào cũng nghĩ tốt cho người ta thôi.” Mạnh San tức đến giậm chân giậm cẳng: “Chị còn chưa nhìn thấy cảnh lúc trước Bạch Dương cố ý dựa vào lòng của tổng giám đốc Phó đó.”
“Cái gì?” Mặt Cố Tử Yên biến sắc: “Cô Bạch thật sự làm như thế sao?” Copy của truyen 1.one.
“Còn không phải sao, vậy nên em mới nói không thể bỏ qua cho cô ta được.”
Cố Tử Yên đau lòng, nghẹn ngào nói: “Nhưng chị biết phải làm thế nào bây giờ, chị đã hứa với Kình Hiên sẽ không làm cô Bạch bị thương rồi.”
“Chị Tử Yên, chị không định cứ bỏ qua như thế đấy chứ?” Mạnh San có chút không can tâm.
Cố Tử Yên càng khóc lóc đau lòng hơn: “Có thể Cô Bạch đang trả thù chị, bởi vì chị đã tỉnh dậy làm tan vỡ cuộc hôn nhân của cô ấy và Phó Kình Hiên, là chị nợ cô ấy, Tiểu San, chúng ta cứ xem như không biết gì hết đi.”
Nói xong, cô ta cúp máy.
Mạnh San tức giận đấm lên giường.
Cái gì mà nợ Bạch Dương chứ?