Anh ta chống má nhìn Bạch Dương đã thành công được Phó Kình Hiên cứu xuống: “Vừa nãy Bạch Dương gặp chuyện, vẻ lo lắng trên mặt Kình Hiên không phải là giả, nói lên trong lòng cậu ấy không phải không có Bạch Dương, chỉ là cậu ấy vẫn chưa phát hiện ra thôi, nếu ngày nào đó cậu ấy phát hiện ra, cô Cố nghĩ…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Tử Yên siết chặt tay đứng lên, lạnh giọng cắt ngang lời anh ta.
Trình Minh Viễn nhíu mày: “Sao, giận rồi à?”
Cố Tử Yên nhìn anh ta bằng ánh mắt u ám: “Anh Trình, tôi biết lần trước vì chuyện của ba tôi nên đã đắc tội nhà họ Trình các anh, nhưng anh không cần phải châm ngòi ly gián tôi với Kình Hiên chứ? Anh làm vậy không sợ Kình Hiên không vui sao?”
“Sao lại sợ?” Trình Minh Viễn cười tít mắt đáp: “Kình Hiên là bạn tôi, tôi thấy cô không hợp với Kình Hiên, muốn cậu ấy rời xa cô, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu ấy, sao cậu ấy lại không vui chứ?”
“Anh…” Cố Tử Yên tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng.
Trình Minh Viễn vui vẻ được một lúc.
Ban đầu anh ta cũng không định ly gián cô ta với Phó Kình Hiên, dù sao hai người họ thế nào cũng chẳng liên quan đến anh ta.
Nhưng ai bảo nhà họ Cố thiếu đạo đức, suýt nữa đã phá hỏng trù tính bao năm nay của nhà họ Trình, vậy nên đương nhiên anh ta sẽ không để cho cô ta được sống tử tế, hết cách rồi, ai bảo anh ta là người nhỏ nhen như thế chứ?
Ở bên kia, trên trường đua ngựa.
Phó Kình Hiên ôm Bạch Dương trong lòng.
Người Bạch Dương run bần bật, hiển nhiên chuyện vừa rồi khiến cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Phó Kình Hiên cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng cô, anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không sao rồi, đừng sợ.”
Bạch Dương không đáp lại, nhưng cơ thể run rẩy đã dần giảm bớt.
Lúc này Lục Khởi đã tới, nhìn hai nười ôm nhau, ánh mắt bỗng chốc tối sầm lại: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã cứu bé cưng.”
Mặc dù anh ta rất không muốn nói lời cảm ơn này.
Nhưng sự thật là Phó Kình Hiên đã cứu được bé cưng, và sự thật là anh ta đến chậm hơn Phó Kình Hiên.
“Không có gì.” Phó Kình Hiên nhìn Lục Khởi, hờ hững đáp lại.
Lục Khởi xuống ngựa: “Vậy phiền anh buông bé cưng ra có được không? Đừng quên, cô ấy là bạn gái tôi, anh ôm cô ấy như vậy không được hay lắm, hơn nữa vợ chưa cưới của anh còn đang nhìn kìa.”
Nghe vậy, bàn tay đang vỗ lưng Bạch Dương của Phó Kình Hiên đột nhiên khựng lại, lúc này anh mới nhớ ra người con gái trong lòng đã là vợ trước của mình, là bạn gái người khác.
Anh cứ ôm cô thế này đúng là không thích hợp.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên lại quay đầu nhìn về khu vực nghỉ ngơi, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của Cố Tử Yên.
Phó Kình Hiên mím môi, cuối cùng vẫn buông Bạch Dương ra.
Ngay khi anh vừa buông ra, Lục Khởi đã kéo tay Bạch Dương, ôm cô vào lòng, lo lắng hỏi: “Bé cưng, em không sao chứ?”
Bạch Dương vẫn chưa hoàn hồn, cô lắc đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Em không sao.”
Khi cô suýt ngã xuống ngựa thì Phó Kình Hiên xuất hiện.
Vậy nên cô không bị thương.