Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 331: Chương 331




Trình Minh Viễn đi vào chuồng ngựa, chọn một con ngựa, dẫn đến trường đua ngựa.

Trường đua ngựa đang dọn dẹp, phải đợi dọn xong mới có thể đi vào. Trình Minh Viễn buộc con ngựa ở một bên, cầm ly nước trái cây dựa vào hàng rào bên cạnh, thoải mái quan sát một nhóm công nhân đang dọn dẹp trường đua ngựa.

Lúc này, một người công nhân đột nhiên khom người nhặt lên cái gì đó, hét lên với người công nhân đội mũ đỏ ở đằng xa: “Đội trưởng, anh lại đây, tôi tìm được thứ này.”

“Làm sao vậy?” Đội trưởng chạy tới.

Người công nhân đưa cho anh ta chai thủy tinh nhỏ trong tay:: “Là cái này. Tôi vừa mở ra kiểm tra một chút, là xạ hương.”

“Xạ hương?” Đội trưởng cau mày.

Người công nhân gật đầu: “Không sai, trong đây có hai viên, nhưng nhìn độ cao và thể tích cái chai, tôi đoán trong đây lẽ ra đựng ba viên. Tôi nghi ngờ rằng đây chính là ba viên bị mất trong nhà kho của chúng ta.”

“Chắc chắn là vậy rồi. Có điều không biết viên thứ ba trong chai đã đi đâu.” Đội trưởng trầm giọng.

Trình Minh Viễn tò mò bước tới: “Sao vậy?”

Đội trưởng biết anh ta là khách, cũng không giấu diếm, cười trả lời: “Công nhân của chúng tôi tìm thấy xạ hương trên mặt đất.”

“Xạ hương?” Trình Minh Viễn nhíu mày: “Là cái gì?”

“Đó là một loại thuốc chiết xuất từ dịch tiết của ngựa đực, được dùng để kích thích ngựa cái phát tình. Vì ngựa là loài động vật có tỷ lệ phát tình rất thấp. Để nhân giống ngựa con, những người chăn nuôi ngựa chúng tôi sẽ dùng thứ này để kích thích con cái phát tình. ”Đội trưởng giải thích.

Trình Minh Viễn kinh ngạc gật đầu: “Thì ra là thứ này, có điều sao thứ này lại ở đây?”

“Chúng tôi cũng rất lấy làm lạ. Hôm qua lúc công nhân đi kiểm tra kho hàng thì phát hiện trong kho mất ba viên. Không ngờ lại tìm được ở đây.”

Đội trưởng vò đầu bứt tóc, cũng khó hiểu.

“Xem ra là có người lấy trộm rồi, còn dùng mất một viên.” Trình Minh Viễn nói.

“Thứ này trừ tác dụng đối với ngựa cái ra thì hoàn toàn vô dụng, người trộm cái này cũng thật là kì lạ.” Người công nhân nói với vẻ mặt không thể hiểu nổi.

“Khoan đã, lúc nãy anh nói là ngày hôm qua phát hiện ra bị mất?” Như chợt nghĩ đến chuyện gì, Trình Minh Viễn hỏi với vẻ nghiêm túc.

Đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy, ngày nào chúng tôi cũng phải kiểm tra kho hàng, sau đó phát hiện thiếu ba viên xạ hương, nhưng bởi vì không phải vật quan trọng cho nên cũng không quan tâm lắm.”

Trình Minh Viễn nheo mắt lại.

Xạ hương chỉ có tác dụng với ngựa cái, ngày hôm qua lại bị trộm, mà hôm qua con ngựa cái của Bạch Dương lại đột ngột phát tình ngay tại trường đua. Trùng hợp vậy sao. Xem ra chuyện Bạch Dương suýt chút nữa té ngựa không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có người cố tình làm vậy.

Người đó dùng một viên xạ hương, thành công khiến cho con ngựa của Bạch Dương phát tình, sau đó vứt hai viên còn lại và chai thủy tinh vào cùng một chỗ. Có lẽ người đó cho rằng trường đua ngựa lớn như vậy, một cái bình thủy tinh nhỏ xíu chắc chắn sẽ không thể bị tìm thấy, cho nên mới ném vào trường đua ngựa.

“Đúng rồi, nhà kho có camera giám sát không?” Trình Minh Viễn nhìn đội trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.