Bạch Dương nhìn bóng lưng của Đồng Khê, ánh mắt chợt lóe.
Sở dĩ cô không nói rõ nguyên nhân bị thương của Phó Kình Hiên chính là sợ thư ký Đồng suy nghĩ nhiều. Advertisement
Dù sao vợ chồng cũ cùng xuất hiện tại khu vui chơi, lại còn là đêm hôm khuya khoắt, dù cô giải thích là tình cờ gặp mặt, ngoài miệng thư ký Đồng tin tưởng, nhưng chưa chắc trong lòng đã tin tưởng, vì vậy không nói còn hơn.
Nghĩ xong, Bạch Dương kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu làm việc.
Tập đoàn Phó Thị.
Phó Kình Hiên cũng không giấu giếm, rất nhanh tin tức bị thương đã truyền khắp tòa nhà cao tầng. Advertisement
Dù sao rất nhiều người nhìn thấy anh ngồi xe lăn đến tập đoàn, muốn giấu cũng không giấu được.
Bởi vậy, những công ty khác đều nghe được tin tức này, không phải gọi điện hỏi thăm thì cũng là tặng một số thực phẩm chăm sóc sức khỏe đến.
Trợ lý Trương tiễn khách hàng xong, đang đi từ bên ngoài vào thì bị lễ tân gọi lại.
“Sao vậy?” Trợ lý Trương đi qua.
Lễ tân chỉ vào đống thực phẩm chức năng vừa nổi tiếng vừa đắt đỏ được đóng gói khéo léo: “Trợ lý Trương, lại có Tổng giám đốc của một công ty tặng đồ.”
Trợ lý Trương nhìn đống thực phẩm chức năng kia, cũng hơi đau đầu: “Không phải đã đăng tin đừng tặng đồ lên Website tập đoàn rồi à? Sao lại đưa đến nữa, còn chưa xử lý xong đống thực phẩm chức năng kia đâu.”
“Có thể là không nhìn thấy tin tức trên mạng” Lễ tân nhún vai trả lời.
Trợ lý Trương đẩy đẩy gọng kính: “Được rồi, đây là công ty nào tặng Tổng giám đốc?”
“Tập đoàn Thiên Thịnh.” Lễ tân trả lời.
Trợ lý Trương hơi sửng sốt: “Tập đoàn Thiên Thịnh.”
“Đúng vậy.” Lễ tân gật đầu.
Trợ lý Trương đứng thẳng tắp, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn: “Tôi biết rồi, đưa danh sách quà tặng cho tôi, tôi cầm những thứ này lên.”
“Vâng.” Lễ tân này là người mới, hoàn toàn không biết tập đoàn Thiên Thịnh có ý nghĩa gì, nhưng thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cũng không dám chậm chạp, đưa danh sách quà tặng cho anh ta.
Sau khi nhận lấy danh sách, trợ lý Trương nhìn lướt qua rồi cất vào trong túi, sau đó xách đống thực phẩm chức năng kia đi đến thang máy.
Chỉ một lát đã đến văn phòng Tổng giám đốc.
Trợ lý Trương gõ cửa đi vào.
Phó Kình Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy đống hộp quà trong tay anh ta, lông mày nhíu chặt lại, trên mặt viết đầy không vui: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Đừng mang những thứ này lên đây, đưa thẳng đến phòng tài vụ để bọn họ quy đổi thành giá trị tương đương rồi gửi lại”
“Quà này không giống trước.” Mắt kính của Trợ lý Trương phản chiếu ra ánh sáng lấp lóe, trả lời.
Phó Kình Hiên nghi ngờ nheo mắt: “Không giống chỗ nào?”
“Đây là cô Bạch tặng.” Trợ lý Trương vừa trả lời vừa lén lút nhìn sắc mặt anh.
Nhìn thấy nét mặt anh từ không vui chuyển thành hơi ngạc nhiên, trợ lý Trương thầm cười trộm trong lòng.
Xem đi, đây chính là chô không giống nhau.
Nghe thấy là của cô Bạch tặng, ngay cả nổi nóng cũng không thấy.