“Bạch Dương tặng?” Phó Kình Hiên nắm chặt bút máy trong tay, trong mắt là ý cười vui mừng nhè nhẹ.
Trợ lý Trương thấy vậy, anh ta vội vàng đưa hộp quà sang, làm bộ hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh không muốn lấy cái này ạ? Nếu anh không muốn, tôi sẽ đưa đến phòng Tài vụ.” Advertisement
Anh cũng không tin tổng giám đốc Phó sẽ đồng ý.
“Đặt ở bên cạnh đi.” Phó Kình Hiên nâng cằm, thản nhiên nói.
Qủa nhiên, trợ lý Trương nhịn cười gật đầu: “Vâng”
Bị anh đoán trúng rồi, quả nhiên tổng giám đốc Phó sẽ giữ lại.
Hơn nữa trong lòng tổng giám đốc Phó vui vẻ vô cùng, trên mặt còn làm bộ bình Tĩnh, sao phải thế. Advertisement
Đặt thực phẩm chức năng xuống, trợ lý trương chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh ta đổ chuông.
Trợ lý trương lấy ra nhìn, là ở quầy lễ tân gọi tới: “Tổng giám đốc Phó, tôi xin phép nghe điện thoại.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng, ánh mắt lợi rơi vào đống đồ mỹ phẩm, ánh mắt có phần dịu dàng.
Trợ lý trương thổn thức.
Anh ta nghĩ, nếu mình không có ở đây, chắc chắn tổng giám đốc Phó đã đi đến xem rồi.
Chẳng qua trợ lý Trương không xem tiếp mà đi nghe điện thoại.
Hai phút sau, anh ta lấy điện thoại ra khỏi bên tai, nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Cố đến đây”
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cô ấy đến làm gì?”
“Không rõ lắm, nhưng chắc là đến vì vết thương của anh” Trợ lý trương đưa mắt nhìn xuống xe lăn của anh.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Để cô ấy lên đi”
“Vâng.” Trợ lý trương đặt điện thoại lên bên tai lần nữa, nói mấy câu với đầu bên kia điện thoại.
Không bao lâu, Cố Tử Yên đã lên đến nơi.
“Kình Hiên, nghe nói chân anh bị thương, rốt cuộc là bị sao thế?” Cô ta vừa đi vào đã vội hỏi.
Phó Kình Hiên bưng cà phê lên nhấp một ngụm: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Thật sao?” Cố Tử Yên nhìn chân anh, trên mặt tràn ngập lo lắng: “Rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”
Phó Kình Hiên đặt cốc cà phê xuống: “Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, đừng lo.”
“Sao em có thể không lo được, lúc nghe tin anh bị thương, em sợ tới mức suýt nữa là hồn bị dọa bay, không được, em, phải nhìn xem rốt cuộc anh bị thương thế nào.”
Nói xong, Cố Tử Yên ngồi xổm xuống, kéo ống quần Phó Kình Hiên lên xem vết thương của anh.
Phó Kình Hiên thấy thế thì thoáng nhăn mày, sau đó đẩy thẳng cô ta ra.
Cố Tử Yên không chú ý, bị anh đẩy ngã ra đất, cô ta ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn anh.
Anh vậy mà lại đẩy mình!
“Kình Hiên..” Cố Tử Yên cắn môi, vẻ mặt tủi thân.
Phó Kình Hiên cũng nhận ra hành vi của hình hơi quá đáng, trong lòng có hơi áy náy, bèn vươn tay kéo cô ta lên: “Xin lỗi Tử Yên, không phải anh cố ý đâu, chỉ là anh không thích có người tùy tiện đụng vào mình thôi.”